Trong quá trình bay, thông thường, phòng điều khiển phải luôn giữ liên lạc với bên ngoài, để đảm bảo khi xảy ra tình huống đột xuất có thể kịp thời thông tin với hành khách và tiếp viên.
Cho nên ngày thường buồng lái sẽ do cơ phó phụ trách.
Nhưng bây giờ, đã gọi rất nhiều cuộc vẫn không có ai bắt máy.
Vậy thì chỉ có một tình huống: Đã xảy ra chuyện!
“Việc này… Sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong đó đã xảy ra chuyện rồi?”, Ái Phương lo lắng, càng nghĩ cô ta càng hoảng hốt.
Phải biết đối với một chiếc máy bay, phòng điều khiển chính là nơi quan trọng nhất, một khi cơ trưởng trong buồng lái xảy ra chuyện, như vậy tính mạng của tất cả những người trên máy bay đều tránh không khỏi cái chết.
Hơn nữa, độ cao hiện tại của máy bay không thích hợp để nhảy dù, mà dù có thích hợp thì với thời tiết cực đoan như vậy, chỉ cần cửa khoang vừa mở ra, người bên trong đều sẽ bị gió cuốn bay, khó có cơ hội sống.
Lúc này, bầu không khí trên máy bay vô cùng nặng nề.
Đám tiếp viên vốn không để Vu Kiệt vào mắt cũng bắt đầu cuống lên, vội vàng chạy đến trước cửa phòng điều khiển.
Ngay khi Ái Phương còn đang bối rối không biết phải làm sao, Vu Kiệt đã đi đến trước mặt cô ta, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
“Không gọi được à?”, anh thấp giọng hỏi.
Ái Phương gật đầu: “Đúng vậy, anh Vu, tôi đã gọi điện cho phòng điều khiển mấy lần nhưng người bên trong không hề có phản ứng, việc này… có thể nào…”
“Tránh ra!”
Không đợi cô ta nói xong, Vu Kiệt đã điều động khí kình toàn thân, quát to một tiếng như sấm rền.
“Anh bảo tôi… tránh ra?”, Ái Phương ngơ ngác, những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã kịp phản ứng, vội tránh sang một bên, dành ra một khoảng không cho Vu Kiệt.
Điện thoại không gọi được.
Gõ cửa không có phản ứng.
Nếu đã biết chắc phòng điều khiển xảy ra chuyện, như vậy, việc cần làm chính là… xông vào!
Vu Kiệt ngước nhìn cánh cửa khóa chặt, khí kình toàn thân bộc phát, sau khi xác định vị trí ổ khóa, anh siết chặt nắm đấm, ngọn lửa màu tím bao phủ mỗi một ngón tay của anh, ngay khi một tia sét bổ xuống bên ngoài cửa sổ, phát ra âm thanh “đùng đoàng”, Vu Kiệt vung nắm đấm.
Nắm đấm cực lớn xé gió lao đến, tựa như một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm.
“Rầm!”
Nắm đấm đánh vào cửa phòng điều khiển.
Ngay lập tức, dường như toàn bộ máy bay đang run lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được chấn động rõ rệt.
Lúc này, vẻ mặt mỗi người đều tràn đầy khiếp sợ.
Cả đám cứ như nhìn thấy kỳ tích, dùng ánh mắt không dám tin nhìn người thanh niên Hoa Hạ có khuôn mặt truyền thống trước mắt.
“Anh ta… rốt cuộc là người như thế nào… sao lại có được sức mạnh đáng sợ như vậy?”
Trong lòng mỗi người đều không khỏi vang lên câu hỏi này.
Ở trên một chiếc máy bay đang bay với tốc độ cao, dùng một đấm, chỉ duy nhất một đấm, nện cho máy bay lắc lư.
Việc này quả thực phản khoa học!
Một người bình thường sao có thể mạnh đến như vậy?
Khi mọi người còn đang cảm thấy khái niệm khoa học sụp đổ vì một đấm vừa rồi thì chuyện phát sinh sau đó càng làm bọn họ kinh ngạc không thôi.
Sau khi chịu một đấm từ Vu Kiệt, cửa phòng điều khiển bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Vết nứt tựa như mạng nhện bắt đầu từ vị trí nắm đấm của Vu Kiệt, dần dần lan ra bốn phía.
Đồng thời, vị trí nắm đấm rơi xuống cũng xuất hiện một vết móp.
Cửa phòng điều khiển vốn được làm từ một loại hợp kim nhôm được sản xuất theo yêu cầu, vậy mà bây giờ nó lại bị con người đấm móp.
“…”, chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng Ái Phương cùng với tất cả tiếp viên đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ không tin đây là điều mà một người bình thường có thể làm.
Không đợi bọn họ lấy lại bình tĩnh, đột nhiên, một tiếng “răng rắc” vang lên.
Trên cửa, một mảnh hợp kim rơi xuống, cứ như vừa