Tiếng mưa rơi tí tách.
Trong đêm tối, khu mộ chỉ còn lại vài ngọn đèn đường u ám.
Điện thoại đã được kết nối.
Mạc Vãn Phong nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay khi ông ta đặt điện thoại lên tai, đầu dây bên kia, giọng của ông cụ Lý đã vang lên, không cho ông ta bất kỳ cơ hội mở miệng nào.
“Cháu của tôi đâu?”
Bốn chữ với ý dò hỏi.
Lại như đang chất vấn.
Giọng điệu nặng nề mang theo lửa giận, trong khoảnh khắc, áp lực tựa như Thái Sơn đè nặng lên tim Mạc Vãn Phong, khiến người ta khó có thể… chịu đựng được.
Hiển nhiên, ông cụ Lý đã nhận được tin.
Nhận ra điều này, Mạc Vãn Phong hít sâu một hơi: “Xin lỗi, ông Lý!”
“Xin lỗi?”
Bên kia, trong sân của Vu Kiệt, ông cụ Lý đang đứng dưới mưa, cánh tay chống quải trượng… khẽ run lên.
“Xin lỗi thì làm được gì?”
“Anh đã tra ra chưa?”
“Đã tra ra hung thủ gài quả bom đó chưa?”
“Đã tìm được xác máy bay chưa?”
Mạc Vãn Phong siết chặt nắm đấm: “Xin lỗi… ông Lý!”
Ông ta không biết nên an ủi ông lão đã cống hiến cả đời mình cho đất nước, có những thành tích vô cùng chói lọi này như thế nào.
Vu Kiệt còn sống không?
Không ai biết điều đó!
Người tại Luân Thành đang tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả, tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đã đoán trước được kết quả, đó chính là không tìm được thi thể.
Rất hiếm khi gặp phải vòi rồng trên biển, nhưng một khi gặp thì chỉ có một con đường chết, chớ nói chi là nhảy dù từ máy bay xuống, cơ hội sống gần như là 0.
Trong tình huống này, nếu an ủi ông cụ rằng người còn sống, lỡ như kết quả cuối cùng… không phải kết quả tốt thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này đây, vị thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy của tổ chức Đệ Nhất cũng đã biết đến ý nghĩa thật sự của bốn chữ: Tay chân luống cuống.
Không phải không muốn cứu, mà là…
“Đừng nói xin lỗi với tôi!”
Ngay khi Mạc Vãn Phong vừa nói dứt lời, trong điện thoạt đột nhiên vang lên tiếng hét giận dữ, tựa như sét đánh bên tai.
Ông cụ Lý sầm mặt: “Mạc Vãn Phong, tôi không quan tâm anh dùng bất kỳ phương pháp gì, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
“Anh chớ có quên mệnh lệnh cuối cùng mà ông Lưu – người bạn già của tôi đã hạ cho tổ chức Đệ Nhất trước khi chết.
Tuy nói như vậy, anh sẽ cảm thấy tôi là người rất ngang ngược, không nói lý, nhưng tôi nói cho anh biết, đến nước này, Lý Pháp tôi, gia chủ nhà họ Lý cố ý ngang ngược vô lý với anh đấy!”
“Cháu của tôi cùng người của anh ra nước ngoài, giúp các người đối phó mới kẻ mà các người không đối phó được.
Người là do các người bắt nhốt, mầm tai họa là do các người gây nên, hiện tại cháu tôi lại không biết sống chết, Mạc Vãn Phong, anh phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
“Anh nghe thấy chưa hả?”
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp khu mộ dưới cơn mưa.
Cùng lúc đó, quản gia và vệ sĩ đứng bên cạnh ông cụ Lý cũng bị âm thanh tràn đầy uy nghiêm này dọa phát run, không dám lộn xộn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy vị lão anh hùng này tức giận đến như vậy kể từ khi theo bên cạnh ông cụ cho đến nay.
Rất khó tưởng tượng khi nhận được tin tức Vu Kiệt gặp chuyện không may, tâm trạng ông cụ Lý như thế nào?
Mạc Vãn Phong không dám đoán, đối với ông ta mà nói, hiện tại chỉ có một việc cần làm.
Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, nghiêm giọng đáp: “Đã rõ, ông Lý!”
Ông cụ Lý: “Trong vòng một ngày, tôi muốn nhận được tin tức!” “Tìm được thì tìm, tìm không được cũng phải tìm cho được!”
“Dù lật cả vùng biển đó lên cũng phải tìm cho tôi!”
“Vâng!”
Dứt lời, ông cụ Lý lập tức cúp điện thoại.
“Tút tút!”
Nghe thấy âm thanh “tút