Sống và chết luân hồi không ngừng.
Con người luôn sống tràn đầy lý tưởng, nhưng chết bất đắc kỳ tử, chỉ có một số ít có thể thản nhiên đối mặt, còn lại đa số đều là tâm trạng bất an.
Ông lão Ngô Lãnh cứ như vậy lẻ loi nằm ở giữa vũng máu.
Trên cổ của ông ta.
Hai cánh tay của ông ta.
Hai chân của ông ta.
Đều là vết thương.
Khắp các nơi bên ngoài của quần áo cũng đều là dấu vết bị trường kiếm sắc bén xẹt qua.
Không có chỗ nào là nguyên vẹn cả.
Giờ phút này, sắc mắt ông ta trắng bệch, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt phi long bị một dao chém chết kia, bởi vì đây là món ăn dân dã mà cháu gái Ngô Tiểu Phàm thích ăn, cho nên ngay cả khi ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời ông ta cũng không muốn bỏ nó lại.
Người đã già, những chuyện có thể làm được càng ngày càng ít, nhưng may vẫn có đủ khí lực đánh thắng thú rừng mà cháu gái thích ăn, như vậy là đủ rồi.
Đối với Ngô Lãnh thì cháu gái chính là tất cả cuộc sống của ông ta.
Cho nên từ sau khi tỉnh lại sau giấc mộng lão thần tiên ủy thác, ông ta liền vội vã dẫn Ngô Tiểu Phàm đi tìm người đó.
Cho nên vào lúc cãi nhau với cháu gái, biết được cháu gái muốn ăn gà rừng, ông ta đã căn thời gian, mài dao đi vào bên trong núi đánh thú rừng.
Cho nên….
Không biết còn bao nhiêu cái cho nên nữa.
Đại khái cũng không nghe thấy được nữa rồi.
“Ông nội…”
“Ông nội...!Ông tỉnh lại đi...!Ông tỉnh lại đi!”
“Tiểu Phàm không ăn phi long, Tiểu Phàm không muốn gì hết, ông nội...!cháu không cãi nhau với ông nữa đâu, ông tỉnh lại đi có được không?”
“Ông nội!”
Trong cảnh đó, ngoại trừ tiếng khóc của Ngô Tiểu Phàm ra thì không nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Mây trắng bị gió thổi đi.
Bóng cây từ từ hiện ra ảm đạm.
Những người dân trong làng đứng xung quanh đều không hẹn mà đồng loạt cúi đầu, trong mắt dường như bị cái gì đó làm ướt dần dần trở nên mơ hồ.
Lưu Hổ đứng ở bên cạnh ông lão, nước mắt ngắn dài chảy xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm hận không thể ngay lập tức đánh chết mấy người ngoại xứ đó.
“Thật đúng là mấy tên ngoại xứ đáng chết, ngay cả ông Ngô lương thiện như thế mà cũng giết”.
“Phải đấy phải đấy, núi Trường Mao của chúng ta mấy trăm năm chưa thấy mấy người bên ngoài đi vào, lần này vừa đến đã phạm phải chuyện như này, tôi thấy hay là sau này đừng mở cửa đối ngoại nữa”.
“Ông trời đúng là bất công, vừa mới yên bình được mấy ngày, cớ sao hết lần này đến lần khác lúc nào cũng là người tốt gặp nạn vậy?”
“Nếu bắt được mấy tên khốn kiếp đó, tôi nhất định phải xé xác chúng nó ra!”
“...”
Một người rồi lại một người, ai nấy đều vô cùng tức giận.
Ở giữa chừng núi, nắng chiều còn dư theo kẽ lá chiếu vào người Ngô Tiểu Phàm.
Đúng lúc này, Vu Kiệt sải bước từ xa chạy đến.
“Ông lão…”, ánh mắt của anh rơi vào trên người Ngô Lãnh, toàn thân Vu Kiệt bỗng run lên.
Hơi thở!
Hơi thở đâu rồi?
Không còn nữa?
“Ông lão, mày còn mặt mũi gọi ông lão à, mày cũng là dân ngoại xứ, tao thấy mày với đám người đó chính là cùng một giuộc, ông Ngô giây trước vừa cứu sống mày, giây sau đã bị một đám người ngoại xứ giết chết, mày cút ra cho tao, mày không xứng ở chỗ này, cút!”
Lưu Hổ lau nước mắt ở khóe mi, miệng gào thét, vung nắm đấm về phía Vu Kiệt.
“Ngu ngốc!”
Vu Kiệt nghiêng người né tránh, lần này anh không nhẫn nhịn nữa mà xuất chưởng đập vào cổ tay của Lưu Hổ, dùng sức phần eo ném anh qua vai ngã nhào xuống đất.
“Đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Anh nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Lãnh, anh ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Tiểu Phàm hốc mắt tràn đầy tia máu rồi lại đưa mắt nhìn cái hòm thuốc ở bên cạnh.
Sau đó anh cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cấp cứu đi!”
“Cứu?”
Hai mắt của Ngô Tiểu Phàm đờ dẫn: “Cứu như thế nào? Ông nội đã tắt thở rồi!”
“Ai nói không còn hơi thở nghĩa là đã hoàn toàn chết rồi?”
Vu Kiệt quỳ một chân xuống, một tay cởi quần áo rách nát trên người của Ngô Lãnh ra, thu vào tầm mắt tất cả vết thương trên người ông lão, sau đó kiên định nói: “Vết thương trên người không phải là vết thương trí mạng”.
“Ngừng thở là bởi vì lượng máu cung cấp lên tim không đủ dẫn đến tạm thời ngừng thở, vẫn có thể cứu được”.
Phân tích xong vết thương