Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng kia như thú dữ đang đi săn trong rừng rậm, nhìn chằm chằm vào từng người nơi đó.
Vu Kiệt đứng ở nơi bọn họ không biết
Tảng đá trong ngực có vẻ hơi kích động.
Trên thực tế, anh đã đến đây từ mười mấy phút trước, tìm được bọn họ, anh muốn giải quyết những người này trong thời gian ngắn nhất, nhưng khi nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì anh lại chọn im lặng.
Nhưng bây giờ, anh bỗng nhiên thấy hơi hối hận vì đã không ra tay, không giết chết lũ người này trước khi họ thốt ra những lời dơ bẩn!
Người thường, con kiến?
Thế gian này có trăm ngàn vạn người thường, chết một người cũng có sao đâu?
Không sao hả?
Người thường thì sao? Võ giả thì sao?
Chẳng lẽ võ giả thì tài trí hơn người?
Đó là một ông lão, một người có gia đình, có bạn bè.
Trong mắt những người này lại thành một con kiến không nặng không nhẹ?
Đúng là đáng chết mà!
Cùng lúc đó, mười đệ tử phái Nga Mi nghe thấy giọng nói vang lên trong bóng tối lập tức trở nên cảnh giác.
Trong đám bọn họ, người có tu vi cao nhất là đại sư tỷ Thanh Thu, nhưng khoảnh khắc này, dù có là người mạnh nhất cũng bắt đầu có cảm giác bất an.
Có thể đến gần bọn họ trong lặng yên không một tiếng động, sau đó nói ra những lời này thì cảnh giới của đối phương cao hơn bọn họ!
Nhưng…
Đó không phải chỉ là cao thôi đâu!
“Ai?”, Thanh Thu lập tức nắm chuôi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm vào mỗi một góc tối.
Những người khác cũng rút kiếm nhìn về những hướng khác.
Cùng lúc đó, tiếng nhánh cây bị đạp gãy vang lên, trong bóng tối, mọi người đều chĩa đèn pin về hướng đó, bóng người gầy yếu nhưng đầy kiên cường bước đi như thanh đao trong bóng tối, tản mát sát khí lạnh thấu xương, anh đang chậm rãi đi đến.
Vu Kiệt không có vũ khí.
Anh chỉ có một mình.
Nhưng dù chỉ có một mình thì bước chân anh đi về phía trước vẫn như ngọn núi lớn đè trong lòng mười người.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
“…”
Từng bước.
Từng bước.
Như tiếng trống dội vào lòng cả mười người.
Theo bước chân Vu Kiệt liên tục đi tới, bước chân mười người bất giác lùi lại phía sau.
Thanh Thu nuốt một ngụm nước bọt, híp mắt lại, cắn răng nói: “Rốt cuộc anh là ai!”
Vu Kiệt không trả lời, anh vẫn đi con đường của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi, ánh mắt đầy sát ý.
Sự yên tĩnh lúc này đây không phải là vàng… Mà là lưỡi dao sắc bén!
Sắc bén lộ rõ, lóe lên như tia sáng!
Thấy anh không nói lời nào, giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán Thanh Thu: “Đứng lại đó cho tôi, còn bước tới nữa thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Cảm giác áp lực mạnh mẽ đó khiến Thanh Thu không thể chịu nổi, giọng cô ta lạnh lùng, cắn răng nói.
Chỉ là những lời đanh thép đó lại chẳng là cái thá gì với Vu Kiệt, dường như anh chẳng hề quan tâm.
Một bước?
Hừ!
Vu Kiệt hừ lạnh, anh ngước cao đầu, đi thêm bước nữa: “Bước nữa đấy, thì sao?”
Nói xong, anh lại đi về phía trước một bước: “Hai bước đó, rồi sao?”
Từ khi các người cầm thanh kiếm của mình để kết liễu mạng sống kẻ khác thì nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị giết chết đi.
“Ba bước rồi đó, thế nào?”
Chỉ trong ba bước ngắn ngủi, không dài không ngắn, Vu Kiệt đứng đó!
“Rồi cô muốn không khách sáo thế nào đây?” Vu Kiệt hỏi lại một câu.
“Anh…”, Thanh Thu giận tái mặt, cô ta lập tức đạp mạnh, lao về phía Vu Kiệt.
Không một lời vô nghĩa.
Cũng không một chút do dự nào.
Sau khi cân nhắc số mệnh của mình trong tương lai, cô ta đã quyết định sẽ giết chết Vu Kiệt.
Thanh kiếm trong tay tạo thành tiếng xé gió giữa không trung, thân kiếm màu bạc tạo thành vầng sáng trắng nhàn nhạt dưới ánh trăng.
Tốc độ Thanh Thu cực kỳ nhanh, trong vài bước đã rút ngắn khoảng cách được mười mét, nhảy lên như đang lướt qua những con sóng, mũi kiếm lóe lên, đâm thẳng về hướng Vu Kiệt.
Vu Kiệt thì ngược lại, vẫn cực kỳ bình tĩnh đứng đó hết sức nhàn nhã, anh ngẩng đầu lên.
Khi mũi kiếm sắp xuyên qua ngực mình thì Vu Kiệt hành động!
Chân anh thoáng giơ lên, sau đó anh biến mất như một ảo ảnh, không còn chút bóng dáng dưới ánh trăng.
Thanh Thu lập tức xanh mặt, dừng lại, thanh kiếm trong