Đây là một tin nhắn trên điện thoại.
Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng lại giống như một tảng đá lớn đè lên người bọn họ, gây nên sóng to gió lớn.
Vu Kiệt đang ở Lạc Thành!
Giờ phút đó, khi hai người nhìn thấy dòng tin nhắn này đều vô cùng sửng sốt, ngây người tại chỗ.
Lạc Thành?
Tại sao lại là Lạc Thành chứ?
Lý Nam không biết Lạc Thành ở đâu, nhưng Lão Ưng biết rất rõ, dẫn dắt Mật Điệp Tư hơn ba mươi năm, bản đồ của tất cả các thành phố gần như đều khắc sâu trong đầu anh ta, có nói anh ta chính là máy chỉ đường cũng không ngoa.
Hơn nữa Lão Ưng cũng nhớ rất rõ, Lạc Thành là nơi khá cằn cỗi bạc màu, nằm trên bản đồ phía Tây của quốc gia, vì nơi này dựa lưng vào rừng nguyên sinh nên phần lớn diện tích cũng nằm trong phạm vi lâm viên được bảo vệ của thủ đô, vì vậy ngành du lịch chưa phát triển lắm, cộng thêm vị trí địa lý đặc biệt và giá trị kinh tế của thành phố không cao, nếu xét tổng giá trị kinh tế của Lạc Thành thì ngay cả thành phố hạng ba cũng không được liệt vào.
Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, Lạc Thành cách địa điểm xảy ra tai nạn máy bay nửa vòng trái đất, làm sao có thể trôi từ nơi xảy ra tai nạn đến Lạc Thành chỉ trong bảy ngày?
Huống hồ, còn cách nhau bởi một lục địa hàng nghìn km ở giữa.
Theo lý mà nói, sao lại có thể xuất hiện tại Lạc Thành được chứ?
Chuyện này căn bản không thể nào xảy ra được!
Nhận ra điều này, sắc mặt của cả hai người đều trở nên nghiêm túc.
“Lão Ưng, cậu thấy thế nào?”
Sắc mặt Lý Nam chùng xuống.
“Gọi điện thoại hỏi trước xem sao?”
“Vâng”.
Bất kể thế nào, cứ gọi điện thoại hỏi trước đã, nếu như Vu Kiệt thật sự đang ở Lạc Thành, vậy thì chủ nhân của số điện thoại này chắc chắn biết được tin tức liên quan đến Vu Kiệt, nếu như gọi đến mà không có tin tức gì thì không thể phủ định rằng đây chính là một cái bẫy do kẻ địch bày ra.
Nghĩ đến đây, Lý Nam liền gọi đến số điện thoại ban ngày không gọi được.
“Tút tút tút…”
Tiếng tút tút không ngừng vang lên trong điện thoại.
Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, đêm ngày càng ngắn, cuộc điện thoại này vẫn mãi không được kết nối.
Là xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trong lòng Lý Nam nghĩ vậy, lại tiếp tục gọi đi mấy lần nữa.
Nhưng cuối cùng kết quả vẫn như nhau, không ai nghe máy cả.
Lúc này, chủ nhân của chiếc điện thoại này là Ngô Tiểu Phàm đang chăm chú chăm sóc ông nội Ngô Lãnh.
Chỉ có điều Lý Nam không biết chuyện này.
Thấy số điện thoại này không tài nào gọi được, sắc mặt Lý Nam bỗng trở nên khó hiểu: “Gọi không được?”
Lão Ưng: “Ông Nam, tôi thấy không thể bỏ qua cơ hội này”.
Lý Nam: “Là sao?”
“Ông xem, số điện thoại của ông chỉ có người nhà mới biết, cho dù là kẻ địch cũng không thể nào tìm được số điện thoại riêng của ông, ông đừng quên tất cả các số điện thoại của người nhà họ Lý đều được bảo vệ rất đặc biệt, xét về điểm này thì khả năng là tôn thái tử rất lớn”.
“Thứ hai, nếu nhớ lại lời nói của Trịnh Long, ngay khi nhận được tin tức về vụ tai nạn máy bay, chúng tôi đã cử rất nhiều lực lượng cứu hộ đến vùng biển này, bất kể là số lượng nhân viên tìm kiếm cứu nạn, hay là phạm vi và tốc độ tìm kiếm, nếu như tôn thái tử đã rơi xuống biển thì chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tìm được ví tiền và điện thoại của tôn thái tử”.
“Điều này chứng minh rằng phạm vi tôn thái tử rơi xuống là khu vực xung quanh đó, nhưng suốt một tuần vẫn không thể tìm thấy thi thể, cho nên chỉ có một khả năng còn lại, chính là giống như những gì Trịnh Long đã nói, ngay khi tôn thái tử rơi xuống biển thì đã được người khác cứu đi rồi”.
Sắc mặt Lý Nam thay đổi, nghe thấy những lời của Lão Ưng, ông ấy lại hỏi: “Nhưng chuyện này không thể nào xảy ra được, nếu được người khác cứu thì căn bản không có cách nào âm thầm lặng lẽ rời đi dưới tầm kiểm soát của chúng ta được”.
“Xung quanh đó