Hối hận!
Là điều chắc chắn!
Khi Lưu Hỏa biết được chuyện người Phong Vương ở Chí Nam Quan Hải đã thành công vượt qua lôi kiếp qua nguồn tin của mình, không cần phải trốn thiên lôi nữa thì hắn ta cảm thấy hơi nghi ngờ, nên biết rằng từ trước đến nay trong võ đạo, người Phong Vương trên thế giới này chẳng còn được mấy người, hầu hết gười Phong Vương muốn tránh né đợt thiên lôi để lấy tư cách trở thành thần nên đều trốn đi cả, chẳng có mấy ai dám bước ra.
Cũng vì thế nên người Phong Thánh tầng thứ bảy mới được xem là võ giả có lực chiến cao nhất trên thế giới này, vì vậy Lưu Hỏa mới dám rời khỏi Huyết Cương Bắc Băng, muốn giết người là giết người.
Nhưng…
Điều đó không có nghĩa là tất cả các người Phong Vương đều là kẻ vô dụng.
Lưu Hỏa biết rất rõ, các người Phong Thánh khác trên thế giới này cũng biết rất rõ, nếu như người Phong Vương đó rời núi, vượt qua đạo thiên lôi đó mà không chết, thì một khi người đó muốn làm bất kỳ điều gì, bọn họ sẽ rất khó ngăn cản hay chống cự, dù có dùng hết tất cả các vũ khí hóa học đáng sợ nhất trên đời cũng chẳng thể giết chết họ.
Vì vậy, Lưu Hỏa không tin Lưu Mỗ ở Chí Nam Quan Hải đã vượt qua lôi kiếp.
Không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là không thể xảy ra được!
Thời đại này, vẫn chưa có một Người Phong Vương nào có thể vượt qua được lôi kiếp.
Thế nhưng bây giờ…
Hắn ta biết được rằng mình đã sai rồi.
Thật sự quá sai.
Sai lầm, như một trò cười.
Lưu Mỗ, thật sự vượt qua được lôi kiếp.
…
Trận chiến không hề bị trì hoãn một chút nào.
Lưu Hỏa chết.
Không có những chiêu thức màu mè, cũng chẳng có những lời vô nghĩa, trong một mảnh thiên địa của Lưu Mỗ, ông ta chính là thần của vùng trời đó, Lưu Hỏa bị nhốt trong thế giới của ông ta, dù có là sự tồn tại với sức chiến đấu cao nhất ở một nơi khác, nhưng ở nơi này, tất cả mọi hành vi của hắn ta đều bị Lưu Mỗ khống chế.
Vì vậy…
Mười giây qua đi, hai tay của hắn ta bị Lưu Mỗ xé nát bấy.
! Hai chân hắn ta bị đường kiếm sắc bén cắt thành hai nửa.
Đầu và xác hắn ta bị chia thành hai và chìm vào đáy biển, không còn nhìn thấy được nữa.
Lưu Hỏa đã chết!
Cả một chút khả năng chiến đấu cũng không thể dùng được, cứ thế bị giết chết, một cách vô tình.
Lưu Mỗ làm xong tất cả mọi thứ, ánh mắt ông ta vẫn nhìn hết cả quá trình, giống như một pho tượng đầy uy nghiêm, đứng ở nơi đó.
“Xong rồi!”
Lưu Mỗ khẽ thì thầm một câu.
Thế thì chỉ còn lại mỗi một việc nữa.
“Tiểu Kiệt, cháu đang ở đâu?”
Lưu Mỗ cúi đầu nhìn mặt biển dưới chân mình.
Theo những tin tức mà đội tham gia hành động cứu hộ lần này gửi về, ông ta cẩn thận cúi đầu quan sát mỗi một góc của vùng biển này, sử dựng sức mạnh của mình để tìm kiếm khắp nơi.
Đây là nơi cuối cùng Vu Kiệt xảy ra tai nạn, xác máy bay cũng nằm ở gần đó, dựa vào tốc độ của chiếc máy bay ấy khi đó cùng với người sống sót kể lại về tia sét đánh xuống để suy tính, Lưu Mỗ có thể chắc chắn cháu ngoại mình đã rơi xuống ngay nơi này.
Ông ngước đầu lên nhìn trời.
Bầu trời giờ phút này có những vì sao sáng lên như ngọc, màn đêm yên tĩnh khiến vùng biển này trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Nhưng…
Theo tình huống Ái Phương đã miêu tả, sự đẹp đẽ của nơi này chỉ là thứ để che giấu đi cái âm u lạnh lẽo đầy sợ hãi mà thôi.
Lưu Mỗ nhíu mày: “Theo lý mà nói thì cảnh giới của thằng bé Kiệt này vẫn chưa đủ để dẫn thiên lôi đến, mai rùa vẫn còn nằm trong tay Diệp Lâm và Mặc Bạch, không có thứ pháp khí thượng cổ đó, dù có biết thuật pháp dẫn lôi thì cũng khó thu hút được thiên lôi”.
“Hơn nữa hấp dẫn thiên lôi trong tình huống đó để làm gì cơ chứ?”
Giọng Lưu Mỗ trầm thấp, cuối cùng đoán: “Thế nên thiên lôi mà người sống sót đó kể lại không phải do thằng bé dẫn đến, nói cách khác, sấm sét đó không đánh về phía Tiểu Kiệt, hoặc là, có người cố ý…”
Nghĩ tới đó, Lưu Mỗ thấy căng thẳng, trong đầu bất giác hiện lên một