“Bố?”
Người đàn ông trung niên tức giận đến nỗi thở hổn hển: “Mày còn có mặt mũi gọi tao là bố sao?”
“Tao không có đứa con gái như mày”.
Một lời nói chói tai vang lên, đột nhiên đâm thẳng vào tim Ngô Tiểu Phàm giống như một con dao găm sắc bén.
Ngô Tiểu Phàm chết lặng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng ấm áp tràn vào sân, không ngờ thứ chào đón cô không phải cái ôm ấm áp mà chính là cái tát trời giáng đến từ người bố này?
Cô đưa tay lên ôm một bên mặt, trợn tròn hai mắt, cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cô nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình.
“Bố đánh con?” Nước mắt từ trong khóe mắt thi nhau trào ra.
Những giọt nước mắt kìm nén bao lâu nay, giời phút này bỗng nhiên vỡ òa.
Cơn đau phát ra từ vết hằn in trên má như thiêu đốt cả người cô.
“Đánh mày?”
Ngô Vĩ lạnh lùng hừ một tiếng: "Đánh mày cũng xem như là nhẹ rồi.
Nuôi mày từ nhỏ đến lớn, không ngờ mày lại trở thành một đứa không biết xấu hổ như vậy”.
“Con không biết xấu hổ?”
Ngô Tiểu Phàm siết chặt nắm đấm, lập tức phản ứng lại.
Mới sáng sớm, bố mình đã xuất hiện ở đây, còn nói những lời như vậy.
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Hứa Thu đã thêm mắm thêm muối kể lại chuyện tối qua với ông ấy.
Nghĩ đến đó, nước mắt lại tuôn trào dữ dội.
Cô vô cùng thất vọng.
Không phải vì cái tát lúc nãy mà thất vọng mà là thất vọng về người bố của mình, luôn tin lời của một người phụ nữ kết hôn chưa đến năm năm, nhưng lại không muốn nghe một lời giải thích nào từ con gái mình, vừa gặp liền đánh!
Đây chính là bố mình sao?
Ngô Tiểu Phàm hoàn toàn tuyệt vọng, cô giơ tay áo lên lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt, sắc mặt kiên định.
Cô hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?” ! Những lời oán giận đã kìm nén trong lòng suốt mấy năm trời lúc này bỗng tuôn ra, cô lạnh lùng nói: "Mẹ tôi vừa qua đời được mấy ngày, ông đã cưới một người vợ mới”.
“Không những sửa lại hết mọi thứ trong nhà, mà còn đem toàn bộ đồ đạc của mẹ tôi vứt hết, lấy phòng riêng của tôi tặng cho con gái của ả hồ ly kia”.
“Ông còn có mặt mũi mắng tôi không biết xấu hổ? Ngô Vĩ, ông có tư cách mắng tôi sao?”
Ba câu nói, Ngô Tiểu Phàm lớn tiếng chửi bới.
“Mày…”
“Bộp!”
Lại là một cái tát nữa.
Bị con gái của mình dạy dỗ như vậy, thân là gia chủ nhà họ Ngô, Ngô Vĩ không thể nhịn được, thẳng tay tát vào mặt Ngô Tiểu Phàm một tát nữa.
Ông ta giận run người, hai tay chống nạnh: "Tao là bố mày, mày dám gọi thẳng tên tao, lễ nghĩa của mày ở đâu?"
Cái tát thứ hai, Ngô Tiểu Phàm trực tiếp bị đánh ngã lăn ra đất.
Cô nhìn chằm chằm Ngô Vĩ: "Lễ nghĩa của tôi đã mất sạch từ ngày ông cưới ả hồ ly kia về rồi”.
“Ông không có tư cách xen vào chuyện của tôi”.
“Càng không có lý do gì để mắng tôi không biết xấu hổ”.
“Không có lý do gì, mày tưởng tao ngu à?”
Ngô Vĩ bước vào biệt thự, ánh mắt đùng đùng lửa giận quét một lượt xung quanh, như muốn tìm gì đó.
Thấy vậy, Ngô Tiểu Phàm lập tức bò dậy, chạy đến chỗ Ngô Vĩ, dang tay ngăn ông ta lại.
“Mày muốn cản tao?”, Ngô Vĩ cau mày.
“Mời ông ra ngoài!”, Ngô Tiểu Phàm nói.
“Ra ngoài?”, Ngô Vĩ cười ha hả: “Mày sợ tao tìm thấy hai người đàn ông lạ phải không?”
“Ông đừng nói bậy”.
Nghe vậy, Ngô Tiểu Phàm càng tin vào suy đoán của mình, đồng thời nỗi tuyệt vọng trong lòng lại càng tăng thêm mãnh liệt.
“Hừ”.
Ngô Vĩ hất tay cô ra, vẻ mặt đầy thất vọng: "Tiểu Phàm, tao không ngờ mấy năm nay mày lại trở thành loại người như thế này, mày còn tưởng tao không biết gì hết sao?”
“Dì Thu của mày đã kể tất cả mọi chuyện tối qua với tao rồi, mày còn muốn giả vờ đến khi nào?”
“Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, ồ