Yến Long Sơn đi rồi.
Khi tất cả mọi người trong nhà đang vui vẻ mừng sinh nhật cho cậu ấm nhà họ Yến thì ông ta dùng những lời nói lạnh lẽo tạt cho họ một xô nước, sau đó biến mất trong tầm mắt tất cả mọi người.
Khi đó, nụ cười lẽ ra nên xuất hiện trên mặt họ bỗng chốc biến mất.
Tất cả đều buông đũa xuống, ánh mắt đầy vẻ khó chịu, hết người này đến người khác thở dài thườn thượt.
“Tệ quá tệ, sinh nhật của con trai mình, người làm bố lại rời khỏi tiệc vì con của một người ngoài? Ai thế? Ai có thể quan trọng hơn cả Yến Thái nhà chúng ta?”
“Đúng vậy, con trai ân nhân đâu phải là con ruột nhà mình, sao lại nói như thế được? Đó giờ luôn nghiêm khắc thì thôi đi, bây giờ Tiểu Thái đã lớn thế này rồi mà nó vẫn còn nghiêm khắc như vậy, có cần phải thế không?”
“Đúng đó, tôi đã hiểu rồi, yêu cầu của gia chủ nhà chúng ta cao chót vót, Tiểu Thái nhà chúng ta đã đưa công ty của mình lên sàn chứng khoán rồi mà một câu khen ngợi ông ấy cũng chẳng cho, ăn mừng sinh nhật với con mình một lần cũng không được ư?” “…”
Tất cả những người có mặt ở đây đều là thành viên người nhà họ Yến, từ bé đã trông thấy Yến Thái bị những lời nghiêm khắc của bố mình chèn ép đến tận bây giờ nên mỗi người góp một câu, nhất thời khiến bầu không khí trở nên áp lực hơn.
Người phụ nữ trung niên thất vọng ngồi đó, ánh mắt ngân ngấn lệ.
Thấy thế, Yến Thái luôn im lặng không nói tiếng nào chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u như mặt hồ tối cực kỳ khó xem, ở một góc không người thấy, hắn ta siết chặt lấy nắm đấm và vẻ mặt ghi rõ hai chữ… Ghen tị!
Đây là sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, cũng là lần duy nhất bố hắn ta xin nghỉ một ngày.
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đã không ngừng cố gắng chỉ để lấy được lời khen từ bố, không dám để mình tuột lại phía sau, đứng đầu tất cả các cuộc thi, học trường danh giá nhất thủ đô, vừa tốt nghiệp đã một tay gây dựng sự nghiệp, đưa công ty lên sàn chứng khoán, những chuyện hắn ta liều mạng làm cũng chỉ để bố liếc nhìn mình dù chỉ một lần.
Thế nhưng hắn ta không ngờ…
Trả giá nhiều như thế!
Làm nhiều thứ như vậy!
Kết quả là, vẫn không sánh bằng con trai của một người ngoài ư?
Ân nhân? Ân nhân?
Một khi dính líu đến lợi ích thì ân nhân cũng sẽ biến thành kẻ thù thôi mà, phải không? ! Yến Thái đứng bật dậy, xoay người rời đi.
“Con à!”
“Tiểu Thái!”
“Xem kìa xem kìa, bữa tiệc sinh nhật đang vui vẻ, sao lại thành ra thế này?”
“…”
Một nhóm người ở bàn bên đen mặt nói.
Nhưng cũng chẳng có ai chủ động đứng dậy đuổi theo.
Rời khỏi sảnh lớn, Yến Thái đi tới địa bàn thuộc về mình, thấy con chó sói nằm trong sân lắc đuôi chạy tới chỗ mình, ánh mắt Yến Thái cực kỳ lạnh lùng.
Sau đó…
Hắn ta rút một con dao găm bên hông ra.
Tia sáng chợt lóe…
“Áu áu áu… Áu áu…”
Tiếng la hét thê thảm của chó sói nhỏ dần, cho đến khi không còn chút âm thanh nào nữa.
Con dao dính máu tươi phản chiếu lại… Gương mặt đã trở nên biến dạng vì sự hung ác.
Con chó sói đã chết.
Trên người là vô số nhát dao.
Khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, nó mới đáng thương nhận ra rằng đằng sau gương mặt hiền lành thánh thiện của chủ nhân mình là sự độc ác ghê tởm đến mức nào!
Sau đó, hơi thở đã tắt.
Nhưng Yến Thái vẫn không ngừng cầm dao găm đâm vào người nó: “Tôi không bằng thằng vô dụng đó ư?”
“Tôi không bằng thằng rác rưởi đó ư?”
“Từ nhỏ đến lớn tôi làm gì mà chẳng đứng đầu? Tôi liều mạng cố gắng để trở nên xuất sắc như vậy, tại sao vẫn không có được sự công nhận của ông?”
“Tôi con con trai ông, vì con của tên ân nhân nào đó mà ông không chịu ở lại mừng sinh nhật tôi, còn hạ thấp tôi trước mặt nhiều người như thế? Nói tôi không bằng thằng con trai của ân nhân nhà ông!”
“Được! Được lắm!”
Yến Thái cầm