Ông ta xoay tay đóng cửa lại, đi tới chỗ giường nhìn gương mặt nhợt nhạt khó coi của ông cụ Lý, khẽ nhíu mày giơ tay lên, pháp tắc thiên địa nhanh chóng vây quanh ông cụ.
Chẳng mấy chốc, ông ta nhắm mắt lại, vẻ mặt khó xử.
“Tâm liên ư?”
“Haiz!” Ông ta thở dài: “Cũng là số mệnh cả rồi!”
“Dùng loại thuốc đó có thể bình yên sống thêm hai năm, với bọn nhỏ là chuyện tốt nhưng có lẽ trong lòng ông biết rõ, sai hai năm, ông cũng phải chấp nhận sinh ly tử biệt, thế lại càng đau khổ hơn, không phải ư?”
Nói xong, Lưu Mỗ lại thấy mình quá rồi hơi lo chuyện bao đồng: “Bỏ đi bỏ đi, nể tình ông cũng già cả rồi, tôi không kỳ thị”.
“Ông sui à, ông vẫn còn nợ tôi một lời hứa!”
“Chính ông đã hứa với tôi sẽ cố gắng tranh thủ lấy cho tôi tư cách để quang minh chính đại quay về Hoa Hạ, ông đã hứa sẽ xóa đi cái sự thật giả tạo rằng Chí Nam Quan Hải là mảnh đất của tu la, ông vẫn còn chưa làm được!”
Nói mấy câu đó là đủ để thấy Lưu Mỗ cũng không có cái nhìn quá tệ về ông sui này.
Dù sao…
Lưu Mỗ giết người trên biển đã tự xưng mình là bổn vương! ! Với ông cụ Lý, lại dùng từ tôi như thế.
Khi ông ta đang chuẩn bị xoay người bỏ đi thì đột nhiên điện thoại trên bàn chợt vang.
“Ting ting ting…”
Lưu Mỗ dừng bước.
Sau khi chần chừ, ông ta nghĩ nghĩ, nhỡ đó là chuyện gì gấp thì sao?
Ông ta cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một lát xem phải nhấn nút nào, nhấn vào nút xanh rồi đặt lên tai.
“Alo?”
Một giọng nói xa lạ vang lên.
Vu Kiệt sững người: “Ông… Ông là ai? Ông nội tôi đâu?"
Lưu Mỗ cũng sửng sốt: “Tôi đang muốn hỏi cậu là ai đấy? Cậu tìm ông nội nào, cậu tên gì?”
Vu Kiệt: “Tôi là Vu Kiệt, tôi tìm ông nội mình, ông thì sao?”
Lưu Mỗ nghe xong bèn gật đầu: “À, cậu là Vu Kiệt hả!”
“Tôi ấy à, là ông ngoại Vu Kiệt đấy!"
“…”, Vu Kiệt.
Lưu Mỗ nói xong thì chợt nhận ra có gì