Trong bệnh viện cao cấp ở Lạc Thành, Vu Kiệt và Ngô Tiểu Phàm ăn vài thứ đơn giản rồi ngồi trông chừng ông cụ Ngô trong phòng bệnh.
Trong lúc đó có một vài bác sĩ đến khám hết một lượt.
Tuy tình hình ông cụ đã tốt lên rất nhiều, nhưng vì vết thương da thịt nên bây giờ vẫn còn chìm trong hôn mê, không thể ăn cơm được nên phải dùng dịch dinh dưỡng để truyền, từ đó bổ sung đầy đủ chất.
Lưu Hổ cũng trông chừng ông cụ, bởi vì từ nhỏ hắn ta đã không có bố mẹ, nếu không dựa vào sự cứu giúp của ông cụ Ngô và trợ cấp của thôn thì chắc hắn ta đã đói chết rồi, thế nên với hắn ta mà nói thì ông cụ chính là người thân nhất.
“Anh Vu, anh nghĩ xem khi nào ông nội Ngô mới có thể tỉnh lại?”
Lưu Hổ tựa người vào vách tường, đầy lo lắng hỏi, trước kia khi chứng kiến bố mẹ qua đời hắn ta đã bắt đầu có cảm xúc tiêu cực khó tả với cái chết, nhìn sắc mặt trắng bệch của ông cụ, trong đầu hắn ta lại hiện lên dáng vẻ của bố mẹ.
Nên biết rằng với một người mà nói, nỗi ám ảnh thời thơ ấu mãi mãi là bí mật trí mạng nhất.
Không thể bỏ đi.
Không thể quên được!
Vu Kiệt lắc đầu: “Không thể xác định được cụ thể, nhưng thời kỳ nguy hiểm đã qua rồi, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
“Thế à…”
Lưu Hổ thở dài.
Ngô Tiểu Phàm lại mang vẻ mặt đầy tâm sự ngồi trên ghế.
“Chị Tiểu Phàm, hay là chị về nhà nghỉ ngơi trước một chút đi?”
Lưu Hổ thấy sắc mặt cô ta khá khó hỏi bèn hỏi.
“Không, tôi không về”.
Nghĩ tới những chuyện xảy ta vào sáng hôm nay hôm nay, lòng Ngô Tiểu Phàm lại rối bời, bố và con gái nhà người ta thì thân thiết với nhau hình với bóng, đến phiên cô ta lại như hai kẻ thù, cũng không rõ là bao lâu, thứ tình thương của cha đó trở nên cực kỳ xa lạ.
Căn biệt thự đó khiến cô ta buồn nôn, cô ta cũng không muốn quay trở về nhìn nó thêm lần nào nữa.
Vu Kiệt ngước mắt lên nhìn, thấy trong mắt cô ta chứa những cảm xúc phức tạp, dường như trong lòng cũng đã đoán ra được gì đó, lại không nói ra.
Đúng lúc này!
“Ting ting ting…”
Cùng với những tiếng chuông điện thoại vang lên đầy gấp gáp.
Ngô Tiểu Phàm lấy điện thoại trong túi tiền ra đặt lên tai.
“Tít”.
Điện thoại đã được kết nối.
“Xin chào?”, Ngô Tiểu Phàm yếu ớt đáp.
“Xin chào, đây là đồn cảnh sát Lạc Thành, cho hỏi cô là người nhà họ của Ngô Vĩ phải không?”
Đồn cảnh sát?
Ngô Tiểu Phàm lập tức biến sắc, bất giác nhìn về phía Vu Kiệt, chẳng hiểu sao trong lòng lại hơi bất an.
Vu Kiệt nghe xong cũng khẽ nhíu mày, đến tầng thứ năm của Hóa Kình, ngũ giác của anh đã bước sang một cảnh giới mới, nghe thấy nội dung cuộc gọi cũng không có gì khó khăn.
Chỉ là thấy hơi kỳ quái, tại sao