"Alo? Thằng nhóc này mày đang làm gì thế? Gì mà thở gấp vậy, Tiểu Hoa đâu? Mày bị gì hả!"
"Anh! anh Hổ, cứu! cứu em!"
"Cái gì mà cứu mày? Sao vậy?", Lưu Hổ ngây người.
"Nhanh! nhanh trở về thôn, có người điên, rất nhiều người điên, một nhóm người phụ nữ điên mặc áo bào cầm kiếm dẫn theo rất nhiều người đàn ông điên khiến cả thôn phát điên lên rồi, gặp người là giết, không tha bất kỳ người nào”.
“Gì cơ?”, ánh mắt Lưu Hổ hoảng hốt.
Vu Kiệt đang đứng bên cạnh cũng lập tức siết chặt nắm đấm.
Một đám người phụ nữ điên, còn có một đám người đàn ông điên, lẽ nào người của bọn chúng đã đến rồi?
Lưu Hổ: "Chuyện! chuyện là thế nào?"
Trương Bát vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại: "Em không biết, nhóm người này bắt được ai cũng hỏi tung tích của các anh, hỏi ngày hôm qua các anh đã đi đâu.
Nhà của ông nội Ngô đã bị người của bọn chúng đốt rồi”.
"Bọn em đã báo cảnh sát, nhưng! nhưng căn bản không kịp.
Tốc độ của đám người này quá nhanh.
Một nửa số người trong thôn đã bị giết rồi.
Gia đình Tiểu Hoa, gia đình thím Ngưu, còn có gia đình Lăng Hoa đều chết rồi…chết cả rồi…”
"Đúng, đúng rồi! anh Hổ, anh đừng về, nhất định đừng trở về, đây là địa ngục, địa ngục, bọn chúng! bọn chúng đến rồi!"
"Phụt!"
Giây tiếp theo, sau khi