Khoảng năm phút sau, ánh mắt Vu Kiệt bỗng sáng lên, cười: "Xong rồi!"
“Tao không tin, bọn mày sẽ không mắc câu!”
Vừa nói, Vu Kiệt vừa giơ tay lên, một tay khác cầm lấy cây đao nhẹ nhàng rạch một đường vào lòng bàn tay.
Giây tiếp theo.
Một dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay chảy xuống như suối, nhỏ xuống quả bom.
Đó là máu của Vu Kiệt.
Máu tươi trộn lẫn với khí kình của anh.
Sau khi máu tươi chảy tràn loang lổ trên bề mặt quả bom.
Hai ngón tay trên bàn tay đang chảy máu của Vu Kiệt ép sát nhau, hướng lên trời, giống như thiên ấn.
Niệm: “Ấn Định Tự, Ấn Ẩn Tự!”
Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông!
Vu Kiệt nhìn chằm chằm về phía nhà họ Thường, lạnh giọng nói: “Năm lão già chó má kia, cuộc chiến…bắt đầu rồi!”
Đã chuẩn bị để chết chưa?
Đây là lời mà Vu Kiệt muốn hỏi.
Giẫm đạp lên thi thể của bọn họ, nhìn trừng trừng khuôn mặt trắng bệch của bọn họ, hỏi một câu.
Lần đó ở chùa Hàn Sơn, anh đã tận mắt thấy đám người này liên thủ đối phó sư phụ Diệp Lâm.
Nếu như ỷ đông hiếp yếu là chính đạo trong miệng đám tự xưng mình là danh môn chính phái, vậy thì hôm nay, anh sẽ đích thân giẫm nát những kẻ tự xưng mình là chưởng môn danh môn kia dưới gót chân mình.
Anh sẽ làm cho bọn họ hiểu ra một chân lý: người bình thường không hẳn không có sức mạnh chống lại võ giả, mặt khác,