Dùng người mà anh quan tâm nhất để uy hiếp anh, đây là thủ đoạn mà bọn họ đã quen dùng.
Ban đầu, khi ở chùa Hàn Sơn, đám lừa trọc tự xưng là chính nghĩa kia đã dùng Cẩm Tú để ép buộc Vu Kiệt lên núi, buộc thầy Diệp Lâm phải đơn độc đối mặt với kẻ địch.
Hôm nay, bọn họ cũng dùng thủ đoạn tương tự ở đây, lấy mạng của ân nhân Vu Kiệt để buộc anh hiện thân.
Việc mà anh không muốn đối mặt nhất cũng đã xảy ra.
Ngọn đuốc rực cháy dưới cơn mưa giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vì vụ nổ bom ở khu vực 6, dù có cháy thế nào cũng không tàn.
Nhìn những bó đuốc tẩm xăng dưới chân Ngô Tiểu Phàm, Vu Kiệt siết chặt nắm đắm, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Anh tin chắc chỉ có lão già chưởng môn của Thiên Sơn mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Đúng là già rồi cũng không cần mặt mũi nữa.
Vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, đây chẳng phải Giang Hồ Truyền Thừa mặt ngoài thì huy hoàng đẹp đẽ nhưng bên trong đã sớm thối rữa đó sao?
Vu Kiệt không thể trơ mắt nhìn Ngô Tiểu Phàm chết trong tay bọn họ!
Nhưng nếu thật sự hiện thân, đối mặt với năm tên cường giả phong Thánh, nói thật Vu Kiệt cũng không biết nên đánh như thế nào.
Đây là một trận chiến không cân sức, cũng là trận chiến mà anh cảm giác mình gần kề với cái chết nhất