Không hay rồi, đã xảy ra chuyện.
Điện thoại liên tục hai lần nhưng vẫn không kết nối được, Mạc Vãn Phong cảm thấy có hơi bất an, không đợi ông ta kịp phản ứng thì ở hành lang lối ra có một nhân viên của tổ chức Đệ Nhất canh giữ ở phi trường đột nhiên chạy như điên vào.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau… mau lên… nhà họ Thường!”
“Lang Vương sắp gặp chuyện không may rồi!”
“Mau…”
Nhà họ Thường?
Gặp chuyện không may?
Đã xảy ra chuyện gì?
Không phải ông ta đã căn dặn Vu Kiệt trước hết ẩn giấu tung tích sao, sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu ta lại chạy đến nhà họ Thường? Nhà họ Thường là gia tộc như thế nào chứ?
Mạc Vãn Phong ngơ ngác không hiểu, ông ta nhìn người nhân viên không kịp thở trước mặt, lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ đáp: “Là người của Quốc Phái, sau khi ông lên máy bay không lâu, chúng tôi đã nhận được tin của Quốc Phái thông báo rằng năm tên chưởng môn của Giang Hồ Truyền Thừa đã nhận được tin Lang Vương ở Lạc Thành, bọn họ muốn đến giết Lang Vương đấy!”
“Chúng tôi vừa mới truyền tin cho Lang Vương thì năm tên chưởng môn kia đã đến, lại còn phái hai mươi võ giả đến một ngôi làng trên núi giết chết hai trăm dân thường, chỉ vì muốn tìm Lang Vương.
Trong cơn giận dữ, Lang Vương đã giết hai mươi tên kia, bây giờ anh ấy đã chạy đến nhà họ Thường, chuẩn bị ra tay với năm tên cường giả phong Thánh để báo thù!”
“Đã được nửa tiếng hơn rồi, nếu như ông không đi, e là… e là không còn kịp nữa!”
“Cái gì?”
Nghe nói như thế, Mạc Vãn Phong ngẩn ra.
Người của Giang Hồ Truyền Thừa đã biết tin Vu Kiệt ở Lạc Thành rồi ư?
Sao bọn họ có được tin tức này?
Không có thời gian để suy nghĩ nguyên nhân, chuyện quan trọng trước mắt chính là… Vu Kiệt vậy mà lại đi tìm năm tên cường giả phong Thánh để báo thù?
Cậu ta điên rồi sao?
Đó chính là cường giả phong Thánh đây, không phải binh tôm tướng tép gì đâu!
Nếu như nghe được tin