Năm tên cường giả phong Thánh nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt bằng ánh mắt tràn đầy sát ý.
Đối với bọn họ, giết anh ngay bây giờ quả thật không thú vị.
Phải khiến anh muốn sống không được, muốn chết không xong, đó mới chính là đau đớn vô tận.
Đúng lúc này, Ngô Tiểu Phàm bị trói trên cọc gỗ khẽ nhúc nhích mí mắt, một luồng khói cay xè xộc thẳng vào mặt cô.
“Khụ khụ…”
Ngô Tiểu Phàm ho sù sụ, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Ngay sau đó, cô mở to mắt, hoang mang nhìn quanh bốn phía, trong đầu loáng thoáng hiện lên hình ảnh trước khi hôn mê.
Cô bị người ta đánh bất tỉnh.
Lúc đó, cô vừa rời khỏi phòng chứa xác, đột nhiên có một cái bóng xông ra…
Nhìn khói đen bủa vây bốn phía cùng ngọn lửa dưới chân, Ngô Tiểu Phàm lập tức trợn tròn mắt: “Cứu mạng…cứu mạng…”
“Đây là đâu? Thả tôi ra, thả tôi ra!”
Cô không ngừng giãy dụa, tuy nhiên dây thừng da trâu lại giống như xúc tu của bạch tuộc, không ngừng cuốn lấy cơ thể cô, bất kể cô có giãy dụa cỡ nào cũng không có tác dụng.
Ngô Tiểu Phàm không thể nhúc nhích.
Căn bản không nhúc nhích được.
Trong đầu cô thoáng hiện lên gương mặt của bóng đen kia.
Cô híp mắt, cẩn thận nhớ lại, nhưng ngay khi khuôn mặt kia sắp hiện rõ trong trí nhớ thì…
“Ồ, tỉnh rồi à?”
Một giọng nói âm u quen thuộc vang lên bên tai cô.
Toàn thân Ngô Tiểu Phàm tê dại, khi nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy rõ khuôn mặt kia, cô khiếp sợ