Đây là sự nghiền nát tuyệt đối của cường giả phong thánh đối với cường giả tiểu kình.
Giây tiếp theo.
“Bùm” một tiếng.
Thân thể Vu Kiệt giống như bị núi Thái Sơn nghiền nát, lúc này xương cốt toàn thân dường như bị bóp chặt, đầu gối bị thương nặng trực tiếp khuỵu xuống dưới áp lực của sức ép đại đạo.
Sau đó một âm thanh nặng nề vang lên.
Vu Kiệt quỳ rạp trên mặt đất.
Những viên gạch đá xanh dưới đầu gối anh vỡ tan tành, loang ra những vết nứt như mạng nhện.
Cuối cùng cũng…quỳ rồi!
Đệ tử thân truyền của võ thánh Diệp Lâm.
Chưởng môn Thiên Sơn ngẩng đầu lên: “Quỳ như vậy đi qua đây, yêu nghiệt!”
Xen lẫn với âm thanh uy nghi của cường giả phong thánh, giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh.
Quỳ?
Hai mắt Vu Kiệt híp lại, anh đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu: "Đời này!"
“Không quỳ trời!”
“Không quỳ đất!”
“Không quỳ thần phật!”
“Không quỳ yêu ma!”
“Ông muốn tôi quỳ?”
“Ông…không xứng!”
Dứt lời, gân xanh trên mặt anh nổi lên cuồn cuộn, những đường gân tím lần lượt xuất hiện dưới làn da dính đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.
Vu Kiệt điều