"Không, không đúng..."
Nói đến đó, tư duy logic của chưởng môn Thiên Sơn đột nhiên bị thứ gì đó phá vỡ, nói thế nào cũng không đúng.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của ông ta trấn định trở lại, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Chỉ nghe ông ta tự đắc nói: "Chẳng qua chỉ là một đàn kiến mà thôi, có gì phải sợ?"
"Mặc dù ở một mức độ nào đó tổ chức Đệ Nhất và Quốc Phái là cùng cấp với nhau, nhưng tổ chức Đệ Nhất đều là người phàm.
Xét về sức mạnh, bọn họ không bằng người của Quốc Phái.
Bây giờ người của Quốc Phái vẫn chưa đến Lạc Thành, chỉ là một đám người phàm mà thôi, đến đây chúng ta giết hết là xong”.
Chưởng môn Thiên Sơn thản nhiên nói.
Căn bản không hề xem tổ chức Đệ Nhất ra gì.
Dù sao ông ta cũng là cường giả phong thánh.
Chỉ cần một niệm của ông ta, người phàm xuất hiện trước mặt ông ta, ngay cả tư cách đứng còn không có.
Một đám người phàm thì có thể làm được gì chứ.
Cho dù tổ chức Đệ Nhất có địa vị và quyền lực tuyệt đối, miễn là giết sạch đám người này đi, không chừa lại một người nào, thì ai có thể hắt nước bẩn lên Giang Hồ Truyền Thừa bọn họ chứ?
Bốn vị cường giả phong thánh khác đứng bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, một đám kiến nhỏ bé có chút sức lực, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kiến, chỉ khác biệt là kẻ nào chết nhanh hơn và kẻ nào chết chậm hơn mà thôi".
"Đừng lo, trước khi bốn vị cường