“Bổn tọa… Lựa chọn?”
Chưởng môn Thiên Sơn chợt ngẩn ngơ, sau đó ngọn lửa giận bốc lên hừng hực.
“Mi nghĩ bổn tọa là người thế nào, bổn tọa chính là chưởng môn Thiên Sơn!”
“Yêu nghiệt! Hành động chia rẽ thế này mà mi tưởng bổn tọa không hiểu được ư, mi tưởng bổn tọa là kẻ ngu à!”
“Bây giờ mi tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ hả? Bổn tọa mà muốn thì có thể kéo mi cùng chết bất kỳ lúc nào!”
Chưởng môn Thiên Sơn chuyển tầm mắt đi theo bản năng, nhìn về phía hai Phong Thánh Giả kia.
Hai Phong Thánh Giả cũng đang chờ mong, chờ xem quyết định của chưởng môn Thiên Sơn là gì.
Dù sao cũng không có ai muốn chết trước, nếu Vu Kiệt thật sự giao quyền lựa chọn ai chết trước cho chưởng môn Thiên Sơn thì chẳng có gì bất ngờ, bọn họ đều muốn rằng mình có thể sống lâu hơn một chút.
“Chưởng môn Thiên Sơn, đừng băn khoăn quá nhiều, thứ yêu nghiệt này không thể kéo dài quá lâu, chẳng qua cũng chỉ đang thiêu đốt sinh mệnh của mình để đổi lấy sức mạnh khổng lồ mà thôi!”
“Đúng vậy, chúng ta là người trong chính đạo, sao lại có thể chịu sự uy hiếp thế này, cùng lắm là ngọc đá cùng vỡ, hao tổn chân nguyên, chân khí nổ tung, kéo nó cùng xuống địa ngục!”
Hai Phong Thánh Giả góp mỗi người một câu, thể hiện sự chính nghĩa của mình, giọng nói vang vọng cả bầu trời.
Ông cụ Thường suýt chút nữa đã cảm động khóc nấc, nếu như không biết được ẩn ý đằng sau câu nói đó.
Ông ta nghe rất rõ, dù nghĩ theo hướng nào thì hai câu đó cũng có vẻ như đang đưa ra một gợi ý cho chưởng môn Thiên Sơn.
Cứ như đang nói ông đừng sợ, chẳng sao cả, Vu Kiệt không đáng sợ.
Cứ như đang nói, chúng ta là người ngay thẳng, Vu Kiệt chẳng thể hại được chúng ta, dù ông