“Hừ! Đã nói là ý trời khó đoán, nhưng với những suy nghĩ nhỏ nhen kia của nó, ông đây tùy tiện đoán bừa cũng có thể suy đoán được!”
“Luật nhân quả, mi không nhìn thấu được, không hiểu được, những gì nên nói cũng đều nói rồi, mi quyết định đi”.
Vu Kiệt hít sâu một hơi, tinh thần không được ổn định cho lắm.
Bản thân đã cướp được rất nhiều sinh mạng từ tay thiên đạo, nhưng lại cứu một kẻ vốn dĩ nó muốn giết!
Những chuyện anh vừa nhìn thấy, có lẽ không phải là giả!
Anh không muốn vì quyết định của mình mà khiến nhiều người vô tội phải mất mạng nữa.
Như vậy không công bằng!
Sắc mặt Vu Kiệt dần bình tĩnh lại, anh nói.
“Giết! Giết! Giết!”
Vu Kiệt của hiện tại, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt càng thêm vui vẻ.
“Lẽ nào ông đây còn có thể lừa mi sao?”
Anh vững vàng kiên định bước đến trước mặt một người phong thánh.
“Mi…đã nghĩ kỹ chết thế nào chưa?”
Ánh mắt của Vu Kiệt vô cùng quỷ dị, nhìn chằm chằm người trước mặt, đánh giá một lượt từ trên xuống.
Sắc mặt của người phong thánh càng thêm tái mét, cực kỳ sợ hãi.
“Đừng giết ta, mi muốn gì ta cũng cho mi hết, công pháp, phụ nữ, quyền lực, tiền bạc!”
Người phong thánh đó kích động nói, ánh mắt cầu xin.
Vu Kiệt khẽ bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ chán ghét.
.
Ngôn Tình Sắc
“Không cần, không cần, đợi lúc ông đây giết mi thì mi kêu lớn lên, gào thét đau khổ lên là được rồi”.
Vu Kiệt giơ tay ra, vỗ nhẹ lên đầu người phong thánh này.
Như thể một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ.
“Còn mi nữa, mi cũng nên chuẩn bị trước đi”.
Vu Kiệt sợ người còn lại cảm thấy bản thân bị thất sủng, nên nhắc nhở.
Những người xung quanh thấy vậy, sắc mặt đều vô cùng quái lạ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sao Vu Kiệt