“Đây chắc chắn là chưởng môn Dược Vương Cốc! Thế nhưng ông ấy… đã chết rồi! Tứ chi và cổ đều bị bẻ gãy, tên sát nhân này đúng là tàn bạo vô tình!”
“Chưởng môn Thái Cực Kiếm! Đây chẳng phải là bị người ta nhẫn tâm bẻ gãy tất cả xương cốt sao?”
“Trời ơi là trời, chưởng môn Liễu Diệp Tông đây mà! Xương của ông ấy đâu? Sao lại có cảm giác ông ấy bị người ta rút hết xương ra vậy?”
“Tôi nhận ra rồi! Đây là chưởng môn Thiên Sơn và cả chưởng môn Bắc Thối Môn nữa! Quần áo bọn họ mặc trên người chỉ có chưởng môn mới được phép mặc mà thôi!”
Thi thể của năm người phong Thánh nhanh chóng được những người trong võ giới xác nhận.
Trong võ giới, ai nấy đều bàn luận xôn xao về những tấm ảnh chụp kia.
“Đây là năm vị phong Thánh mà! Rốt cuộc là ai đã giết họ?”
“Thủ đoạn quá tàn độc, ra tay nhẫn tâm như thế, đúng là hành hạ họ đến chết mà!”
“Rõ ràng không hề xem những vị phong Thánh này là người, chẳng lẽ coi đánh nhau chết người là đùa chơi thôi sao?”
“Thật không thể tưởng tượng được, xem ra thời gian năm vị phong Thánh này chết cũng mới đây à”.
“Ghét thật, chỉ có mỗi ảnh chụp, chẳng có thêm tí tin tức nào nữa!”
Tất cả mọi người đề vô cùng lo lắng, ai nấy ngóc cổ lên chờ tin tức mới nhất.
Nhưng vẫn có một số người kỹ tính bắt đầu soi mói.
“Kẻ có thể giết chết năm người phong Thánh này hiện tại chỉ đếm được trên đầu ngón tay”.
“Đúng vậy, tôi đoán chính là Diệp Lâm của Quốc Phái! Cũng chỉ