“Thứ rác rưởi như mày cũng dám so với tao à? Mày ngu lắm, biết không hả?”
Sắc mặt Yến Thái trở nên dữ tợn, thái độ cũng ngày càng kích động, dao găm trong tay không ngừng run lên.
Hắn ta đang hưng phấn, nhưng cũng có chút gì đó sợ hãi.
Trong đầu Yến Thái lần lượt xuất hiện những hình ảnh trong qua khứ, hắn ta đứng sững tại chỗ, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Ha ha ha ha ha…”
“Từ nhỏ ông đã xem thường tôi, chưa từng nhìn tôi một cái, chẳng lẽ tôi không phải con ông à?”
“Cái tên mà ông luôn tán thưởng chẳng phải bây giờ chỉ có thể nằm đó, chờ tôi đâm chết hắn ta bất cứ lúc nào sao?”
“Hắn là tôn thái tử nhà họ Lý thì đã sao, là con của ân nhân thì sao chứ? Ai mà không biết hắn chỉ là một nên nông dân quê mùa?”
“Ngươi như vậy mà cũng dám so với tôi ư? Tại sao tôi làm gì cũng không bằng hắn hả?”
Thái dương Lưu Bát rịn mồ hôi, hắn ta bắt đầu thở gấp.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Yến Thái, sau đó lại nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt hắn ta, trong lòng Lưu Bát có hơi hoang mang.
Hắn ta đang nói chuyện với ai vậy?
Rốt cuộc người quen của cậu Thượng Quan sao thế này?
Cái này… khác nào bệnh tâm thần!
Lúc này, suy nghĩ của Yến Thái đã quay trở về hiện tại, hắn ta lại lần nữa nhìn về phía Vu Kiệt.
Mặt anh tái nhợt, không có một chút máu.
Khóe miệng Yến Thái nhếch lên, nở