Đi theo cùng người đàn ông béo còn có một đám đàn ông vạm vỡ.
Người đi đầu là một người đàn ông đầu trọc mặc áo ba lỗ bó sát, mặt mũi trông rất dữ tợn.
Đó chính là ông chủ của karaoke Mộng Huyễn, Trương Mãnh.
Mấy người trong phòng lập tức thay đổi sắc mặt. “Các anh... muốn làm gì?” Chu Uy căng thẳng hỏi.
Đối phương người đông thế mạnh, mấy người bọn họ không thể đối phó được.
“Các cậu đánh khách hàng của tôi, cậu nói xem tôi muốn làm gì?”
Trương Mãnh lạnh lùng hỏi ngược lại. “Anh là?” Chu Uy lại hỏi.
“Cậu đi hát ở quán karaoke của tôi mà đến cả tôi cũng không nhận ra à?”
Trương Mãnh cười khẩy.
“Anh là Trương Mãnh!”
Chu Uy bật thốt lên.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù họ từng nghe nói đến tên của Trương Mãnh, nhưng lại chưa gặp bao giờ.
Họ không ngờ chỉ đánh một tên béo lại dẫn cả Trương Mãnh tới đây.
Có điều nhớ lại lời Đỗ Quân nói ban nấy, cả đám cũng yên tâm hơn, ánh mắt đổ dồn vào Đỗ Quân.
Họ không thể đắc tội Trương Mãnh, nhưng cậu Đỗ thì có thể màt
Dù sao đối phương gặp bố của cậu Đỗ cũng phải cung kính.
Lúc này Đỗ Quân đang rất hoảng loạn.
Lời vừa rồi quả thật chỉ là khoác lác.
Thành thật mà nói, bố cậu ta và Trương Mãnh là nhân vật có cùng địa vị ở Giang Thành, nhưng sau lưng Trương Mãnh có Chu Nguyên nên gã ta trâu bò hơn bố cậu ta nhiều, sao có thể cung kính với bố cậu ta được?
Trong lòng cậu ta không ngừng tự an ủi mình, dầu gì địa vị của bố cậu ta cũng không thua kém Trương Mãnh bao nhiêu,
thể nào đối phương cũng phải nể mặt cậu ta chứ nhỉ?
Vậy nên cậu ta bất chấp đi qua: “Anh Mãnh đúng không, bố tôi là Đỗ Vĩ, nể mặt chút đi!”
Cả đám đều nở nụ cười hết sức tự tin.
Có cậu Đỗ ra mặt đương nhiên có thể giải quyết tất cả. Nhưng ngay trong giây tiếp theo, họ liền sững sờ. “Chát!”
Trương Mãnh bất ngờ tát vào mặt Đỗ Quân: chưa dám bảo tôi nể mặt, cậu là cái thá gì hả?”
Cảnh này khiến mọi người đều há hốc mồm. Tại sao thể diện của cậu Đỗ lại không có tác dụng?
Mặt Đỗ Quân đỏ bừng lên, cậu ta vừa tức giận lại vừa xấu hổ.
Cậu ta không hiểu vì sao Trương Mãnh lại không chịu nể mặt mình chút nào.
“Tổng giám đốc Vương, anh nghĩ việc này nên giải quyết thế nào?”
Trương Mãnh nhìn về phía người đàn ông béo, hỏi.
“Tổng giám đốc Trương, anh đánh cho ba thằng nhãi này tàn phế trước đãt”
Người đàn ông béo lạnh giọng đáp. “Được!"
Trương Mãnh vãy tay, những đàn ông vạm vỡ đằng sau lưng gã ta bước lại gần mấy người.
Đám Chu Uy lập tức luống cuống, lại đưa mắt nhìn về phía Đỗ Quân.
“Anh Mãnh, không chịu nể mặt à?”
Đỗ Quân sầm mặt nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại để bố tôi đích thân nói chuyện với anh”.
Cậu ta đoán rằng chắc chän đối phương chưa nghe nói tới tên tuổi của bố mình.
“Được thôi, gọi đi”. Trương Mãnh rất hứng thú bảo.
Đỗ Quân lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, cuộc gọi vừa được kết nối, cậu ta đưa điện thoại cho Trương Mãnh.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Trương Mãnh đi qua chỗ khác nghe máy.
Vài phút sau, gã ta quay lại, thản nhiên nói với Đỗ Quân: “Cậu có thể đi rồi”.
Nghe vậy, Đỗ Quân mừng thầm trong lòng.
Quả nhiên lúc nãy Trương Mãnh nghe nhầm tên của bố cậu ta.
“Mấy anh em, đi theo tôi đi nào!”
Cậu ta vênh váo ra vẻ: “Tôi đã nói rồi, ở Giang Thành chẳng có chuyện gì là tôi không giải quyết được cả”.
“Cậu Đỗ quá trâu bòI”
Cả đám đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chát!”
Bỗng nhiên lại một tiếng tát vang lên.
Đỗ Quân bụm mặt, khó tin nhìn Trương Mãnh: “Anh!”
“Tôi có nói là cho cậu dẫn người đi chưa?”
Trương Mãnh khịt mũi: “Bố cậu chủ động dùng một công ty để đổi cậu được bình an! Cậu thì hay lắm, lại dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi!”
“Giờ tôi đổi ý rồi!"
“Quỳ xuống, dập đầu ba cái mới được phép rời đi!”
Mặt mũi Đỗ Quân đầy khó tin: “Tôi... Tôi không tin!”
Cậu ta cuống quýt lấy điện thoại ra, lại gọi cho bố mình.
Lúc cúp máy, mặt cậu ta trở nên trắng bệch.
Giờ phút này, cậu ta đã biết bố mình sợ Trương Mãnh đến mức nào.
Mặc dù ngoài mặt thực lực của cả hai chênh lệch không nhiều, nhưng nhà cậu ta kinh doanh đàng hoàng, còn Trương Mãnh lại là xã hội đen, muốn xử chết họ chẳng phải sẽ dễ như
trở bàn tay sao?
Huống chi Trương Mãnh còn có Chu Nguyên đứng sau lưng.
“Phich!” Đỗ Quân lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái liên tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, đám Chu Uy ngây ra như phỗng.
Trương Mãnh cười nhạo: “Cũng quyết đoán đấy, đi đi, cậu có thể đi rồi”.
“Cậu Đỗ, còn chúng tôi? Cứu chúng tôi với! Lúc nãy cậu nói chuyện này để cậu chịu trách nhiệm cơ mài”
Đám Chu Uy la lên với Đỗ Quân, trông mặt mày rất sốt ruột.
“Các cậu tự cầu phúc đi”.
Đỗ Quân đâu còn dám cầu xin giúp những người khác, cậu †a bỏ lại một câu rồi rời khỏi đây mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Cả đám vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này sao họ còn chưa hiểu, lúc nấy Đỗ Quân chỉ khoác lác khoe khoang thôi, hoàn toàn không có bản lĩnh lớn như vậy.
Nực cười là họ còn tin được!
Điều khiến Chu Uy và Lý Hoành thất vọng đó là, họ bị liên luy vào chuyện này bởi vì giúp Đỗ Quân, mà đối phương lại mặc kệ họ!
Cảm xúc hối
hận dâng trào từ tận đáy lòng.
“Tổng giám đốc Vương, chúng ta chia công ty mà Đỗ Vĩ cho mỗi người một nửa nhé, những người còn lại anh muốn xử trí thế nào tuỳ anh!”
Trương Mãnh cười nói với người đàn ông béo.
Mặc dù vừa rồi anh ta còn rất khó chịu vì Trương Mãnh thả người đi, nhưng nghe vậy, anh ta lập tức vui ra mặt: “Dễ thôi dễ thôi. Tổng giám đốc Trương, anh đánh tàn phế hai thăng nhãi đánh tôi này trước đã”.
Mấy gã đàn ông vạm vỡ lập tức khống chế Chu Uy và Lý Hoành.
Lại có hai người cầm gậy sắt đi tới.
“Chúng tôi sai rồi, tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Vương, chúng tôi sai thật rồi mà! Làm ơn bỏ qua cho chúng tôi với!”
Chu Uy và Lý Hoành gào khóc, thậm chí còn có một mùi khai của nước tiểu bốc lên từ th@n dưới của bọn họ.
Vương Tịch Nguyệt và Tô Định Tây đều cản chặt răng ngà, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Đỗ Quân là người lợi hại nhất trong số họ còn sợ, họ có thể làm gì được?
“Sau đó..." Ánh mắt của người đàn ông béo nhìn về phía Tô Định Tây và Vương Tịch Nguyệt, mặt lộ ra vẻ tham lam: “Hai cô nàng
này xinh xắn thật đấy, được! Bảo họ phục vụ tôi một đêm đi!”
Trước đó, lúc bị đánh ở ngoài phòng, anh ta đã chú ý tới hai cô gái này.
Chẳng những xinh đẹp hơn bạn gái anh ta, quan trọng nhất là còn rất non!
“Được, đưa hai cô gái này tới khách sạn trước đi”. Trương Mãnh gật đầu ra lệnh.
Ngay sau đó lại có hai gã đàn ông đi về phía Vương Tịch Nguyệt và Tô Định Tây.
Vành mắt Vương Tịch Nguyệt lập tức đỏ lên. Vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng! Tô Định Tây vào tư thế võ Taekwondo, chuẩn bị liều mạng.
Cô ấy từng học Taekwondo, đã đai xanh lá, dù biết không đánh lại đối phương, cô ấy cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Hai gã đàn ông tỏ vẻ mỉa mai. Taekwondo?
Lại còn muốn chống cự trước sức mạnh tuyệt đối à!
Khi họ chuẩn bị ra tay với Tô Định Tây, một giọng nói bỗng vang lên từ trong góc phòng: “Chúng mày dám động vào con bé, tao sẽ khiến cho chúng mày hối hận vì đã đến thế giới này!”
Người nói đương nhiên là Tô Thanh Phong.
Những người khác anh có thể mặc kệ, nhưng nếu đụng tới em gái anh thì không được!
Tất cả mọi người lập tức sững sờ.
Lúc này họ mới phát hiện, hoá ra trong góc phòng còn có. một người đang ngồi.
Tô Định Tây ngạc nhiên.
Cô ấy biết Tô Thanh Phong còn ở đây, nhưng không ngờ anh sẽ đứng ra vì mình.
Nhưng dù Tô Thanh Phong có muốn thì cũng hoàn toàn không thể cứu họ, ngược lại sẽ còn làm liên luy đến cả anh.
Nghĩ tới đây, lần đầu tiên trong lòng cô ấy có cảm giác áy náy.
Vương Tịch Nguyệt hơi kinh ngạc.
Nếu không nhờ có Tô Thanh Phong lên tiếng, cô ta gần như đã quên mất sự tồn tại của anh.
Nhưng câu này của anh có khác nào đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận đối phương hơn đâu?
“Anh ra vẻ gì đấy? Muốn hại chết bọn tôi hả?” Cô ta tức giận quát Tô Thanh Phong. Cô ta không nghĩ anh có thực lực đối đầu với đối phương!
“Oät con, cậu dám ăn nói ngông cuồng thế hả? Muốn ra vẻ thì cũng phải có thực lực đấy!”
Trương Mãnh khinh thường: Giết cậu ta cho tôi!"
Mấy gã đàn ông cười mỉa bước lại gần Tô Thanh Phong, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Trong suy nghĩ của họ, muốn gi ết chết một thằng nhóc bình thường này là chuyện hết sức dễ dàng.
Nhưng ngay sau đó, họ chỉ nhìn thấy được một cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
“Rầm rầm rầm..”
Cả đám đều không kịp phản ứng, từng người lần lượt văng ngược ra xa, đụng vào làm đồ đạc trong phòng vỡ tan tành.
Tô Thanh Phong phủi tay như thể chỉ vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Cả phòng lập tức kinh ngạc!