Nhìn bóng lưng Tô Thanh Phong đi vào, Hứa Cường cười châm chọc.
Đồ sao chổi!
Tự đâm đầu vào chỗ chết còn muốn liên luy nhà họ Hứa chúng tôi!
Hy vọng là đưa Tô Thanh Phong đến đây có thể khiến cậu cả Tống bớt giận.
Sau đó anh ta đi lên xe, đỗ xe ở một góc chờ đợi. Anh ta cho răng lát nữa Tô Thanh Phong sẽ bị ném ra ngoài như một con chó chết, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cả nhà họ Hứa còn đang chờ tin ở nhà tổ, anh ta phải lập tức gửi tin về.
Phòng khách của biệt thự.
Tống Cương bắt chéo chân, ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ.
€ó một người đàn ông đứng sau lưng anh ta.
Người này là cấp dưới tâm phúc của Tống Cương, Lưu Việt.
“Cậu chủ, anh chắc chăn nhà họ Hứa sẽ đưa người đến chứ?”
Lưu Việt nhìn đồng hồ, cất lời. “Nhà họ Hứa chỉ là một gia tộc nhỏ, vẫn chưa có can đảm
không nghe lời tôi, chắc chắn dù có trói lại bọn họ cũng sẽ đưa người tới cho tôi”.
“Một tên vô dụng cũng dám gây chuyện với tôi, đúng là chán sống!”
“Tôi sẽ cho nó biết kết quả của việc đắc tội tôi!”+
Tống Cương cười châm chọc. “Cậu chủ, Tô Thanh Phong đến rồi”.
Lúc này, một người đàn ông cao to đi vào, cất giọng cung kính.
“Dẫn vào đây”. Tống Cương lạnh lùng cất lời.
Tô Thanh Phong nhanh chóng được dẫn vào phòng khách của biệt thự.
Nét mặt Tô Thanh Phong rất lạnh lùng, anh im lặng nhìn chăm chằm Tống Cương.
Tống Cương nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, ra vẻ cao quý hơn người.
“Để tao đoán xem, có lẽ lúc này mày đang tức giận lắm nhỉ?”
“Căm ghét vì tao không làm theo lời hứa, vì tao tạo áp lực với nhà họ Hứa, bắt bọn họ đưa mày đến đây, vì tao ức hiếp
mày, khiến mày không còn đường nào để đi?”
“Nhưng cũng hết cách thôi, mày quá yếu, số phận của người
yếu là sẽ bị người mạnh ức hiếp”.
"Tống Cương nhấp một ngụm rượu vang, vừa cười vừa nói, tự cảm thấy mình đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Thanh Phong.
“Tức giận ư?”
Tô Thanh Phong lắc đầu.
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tống Cương, anh ta thầm thấy ngạc nhiên: “Mày không tức giận?”
“Một tên vô dụng cũng đủ tư cách khiến tao tức giận à”. Tô Thanh Phong hờ hững đáp.
“Đúng là giỏi ra vẻ!”
Tống Cương nhất thời sa sầm mặt: “Nghe nói mày đánh mười mấy nhân viên của công ty tao, mày cảm thấy mình ghê gớm lắm đúng không?”
št cả vào đây!” Anh ta vừa dứt lời. Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Khoảng năm sáu mươi gã đàn ông cao to kéo vào bao vây lấy Tô Thanh Phong, đứng chiếm toàn bộ phòng khách.
Bọn họ cầm gậy sắt trong tay, khí thế vô cùng hung hăng.
“Giỏi đánh nhau lắm nhỉ? Tự tin lắm nhỉ?”
“Tao điều động tất cả tinh nhuệ của nhà họ Tống đến cho. mày rồi đây. Tao muốn xem mày còn ghê gớm được nữa không!”
“Hôm nay tao muốn cho mày biết một đạo lý, nắm đấm ai †o hơn thì người đó có tiếng nói hơn!”
Tống Cương đi qua đám người tới trước mặt Tô Thanh Phong, giơ tay đánh về phía mặt anh.
Anh ta cho răng Tô Thanh Phong có thể một đấu với mười, nhưng có thể đấu với năm sáu mươi người không?
Anh ta muốn sỉ nhục anh trước.
“Bốp!”