“Không thể, không thể nào, sao mày có thể lợi hại như thế được?”
Lưu Việt há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy khó tin.
Lúc trước nhờ Tô Thanh Phong nhận tội thay, họ đã điều tra về anh, anh chỉ là một thăng ở rể không có lai lịch, hơn nữa cũng không có bất cứ năng lực xuất sắc nào cả, rõ ràng chỉ là một kẻ bất tài.
Nhưng bây giờ đối phương lại có thể đánh bại những lính đánh thuê này một cách dễ dàng như vậy, chuyện quái gì thế này?
Anh ta nghĩ mãi không rõ.
Ngay khi anh ta ngây người, Tô Thanh Phong đã đi tới trước mặt anh ta, túm cổ áo anh ta rồi nhấc lên.
“Mày nói tao là con kiến, nhưng ở trong mắt tao, chúng mày có khác nào con kiến đâu?
Tô Thanh Phong nhìn thẳng vào mät đối phương bãng ánh mắt lạnh như băng.
Trên mặt Lưu Việt chỉ có mỗi vẻ kinh hoảng, thậm chí anh †a còn quên cả chống cự.
Anh ta cảm nhận được sát khí từ trong mắt Tô Thanh Phong.
Luồng sát khí này còn dày đặc hơn gấp vô số lần so với lính đánh thuê xuất ngũ từng ra chiến trường!
“Tống Cương đâu? Gọi anh ta ra đây!” Tô Thanh Phong lại trầm giọng hỏi.
“Tổng giám đốc, anh ấy... không có ở công ty, anh ấy đi công tác ở nơi khác rồi, phải... đến mai mới về”.
Lưu Việt nơm nớm lo sợ trả lời.
“Lừa tao à?”
Sát ý trong mắt Tô Thanh Phong càng đậm hơn.
Lưu Việt suýt chút nữa tè ra quần, anh ta run bần bật:.. Tôi không có lừa anh thật mài”
Từ phản ứng của đối phương, Tô Thanh Phong có thể xác định đối phương không lừa mình, thế là anh bèn ném anh ta xuống.
“Ngày mai anh ta về, mày nói với anh ta, bảo anh ta đích thân tới nhà họ Hứa xin lỗi, đồng thời làm sáng tỏ chân tướng sự việc trước kia!
Nếu không...”
Tô Thanh Phong tạm dừng, khịt mũi một tiếng: “Tao sẽ khiến cho nhà họ Tống anh ta biến thành tro bụi!”
Tiếp theo, anh lại nhìn sang Trương Na: “Nếu không phải vì nể mặt cô là bạn học của vợ tôi, kết cục của cô bây giờ đã giống bọn chúng rồi!"
Trương Na run rẩy, mặt mày trắng bệch, bị khí thế của Tô Thanh Phong ép đến mức thở không nổi.
Sau đó Tô Thanh Phong cất bước rời đi.
Một hồi lâu sau, tất cả mọi người ở đây mới hoàn hồn lại, há to miệng thở hổn hển.
Lưu Việt nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số của Tống Cương, thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
“Một thằng ăn hại mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt chúng ta? Chờ tôi về, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là trời cao đất rộng!”
Trong điện thoại phát ra tiếng nói giận dữ của Tống Cương.
Một tiếng sau. Tô Thanh Phong đến trước một căn biệt thự hai tầng.
Đây là nhà họ Hứa.
Trở về chốn cũ, Tô Thanh Phong không khỏi cảm khái trong lòng.
Ba năm, nhà họ Hứa vẫn là nhà họ Hứa, nhưng anh không còn là Tô Thanh Phong của trước đây nữa.
“Cốc cốc cốc”. Đi tới trước cửa, anh gõ cửa.
Một lát sau, cửa nhà mở ra, mẹ vợ Lưu Lan xuất hiện trong †ầm nhìn của anh.
“Tô Thanh Phong, tôi đã bảo cậu đừng có về nhà họ Hứa rồi mà? Sao cậu còn mặt dày thế hả?”
“Cậu là người đã từng đi tù, nhà họ Hứa chúng tôi không chứa chấp nổi ông thần như cậu đâu”.
Lưu Lan tỏ vẻ chán ghét, vừa định đóng cửa.
Ngay lúc này, Hứa Uyển Đình đi nhanh ra: “Mẹ, là con bảo anh ta về nhà họ Hứa đấy”.
“Mẹ đã dặn con là đừng cho cậu ta về rồi mà?”
Lưu Lan nổi đoá u ta hại nhà họ Hứa chúng ta chưa đủ sao? Con vẫn còn muốn cậu ta hại chúng ta tiếp nữa hả?”
“Giờ cậu ta là tội phạm cưỡng hi3p đấy, con cho một tên tội phạm sống ở nhà chúng ta, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây?”
Bà ấy đi tới trước một bước, chẵn giữa Tô Thanh Phong và Hứa Uyển Đình: “Có mẹ ở đây, cậu ta đừng hòng bước vào nhà họ Hứa, với cả hai đứa cũng mau mau ly hôn đi”.
“Mẹ”
Hứa Uyển Đình bất đắc dĩ nói: “Ba năm trước công ty con gặp vấn đề, Tô Thanh Phong bảo anh ta vì giúp con nên làm giao dịch với người khác, nhận tội thay người khác nên mới đi tùi”
“Con cho anh ta thời gian bảy ngày để chứng minh chuyện này, nếu anh ta không chứng minh được, con sẽ ly hôn với anh ta!”
“Nhưng trước đó anh ta vẫn sẽ là chồng con, anh ta không ở nhà họ Hứa thì phải đi đâu?”
Lưu Lan hoàn toàn không chịu tin, bà ấy cười khẩy: “Giúp. con? Lời này mà con cũng tin được à? Tại sao vấn đề của công ty con chưa được giải quyết? Tại sao con lại bị bà nội cách chức?”
“Tô Thanh Phong, cậu bịa đặt hay thật đấy, để trở về nhà họ Hứa, ngay cả lời này mà cậu cũng bịa ra được!”
Tô Thanh Phong giải thích: “Mẹ à, đối phương không chịu thực hiện lời hứa. Con sẽ chứng minh cho sự trong sạch của mình trong vòng bảy ngày, cũng như sẽ bắt đối phương bồi
thường tổn thất cho Uyển Đình...”
Lưu Lan lập tức ngắt lời, lạnh lùng bảo: “Ai cần cậu chứng minh? Mau cút đi cho tôi nhờ!”
“Mẹ, con đã nói là cho anh ta thời gian bảy ngày rồi!” “Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ chuyển ra ngoài ở riêng!” Hứa Uyển Đình nói giọng kiên quyết.
Nếu không nhờ có Tô Thanh Phong liều mạng cứu cô lúc xảy ra tai nạn giao thông, cô cũng sẽ không cho Tô Thanh Phong cơ hội này.
Nếu đã nói ra thì cô sẽ làm được.
Thấy vậy, trong lòng Tô Thanh Phong rất cảm động.
Hứa Uyển Đình biết cảm ơn, chính vì vậy cô mới bằng lòng cho anh cơ hội này.
Đồng thời cô cũng đưa ra lời hứa, giờ còn không ngại bất hoà với người nhà để thực hiện lời hứa này. Đây cũng là một trong những lý do mà anh yêu cô gái này.
“Con..."
Lưu Lan tức đến mức mặt mày tối sầm, quát với vào trong phòng khách: “Hứa Chí Quốc, con gái ông đã ra nông nỗi này mà ông vẫn mặc kệ được à?”
Hứa Chí Quốc ở trong phòng khách giả vờ không nghe thấy, hồi lâu sau vẫn chưa trả lời.
“Thứ vô tích sự, hễ gặp mấy chuyện này là ông lại giả điếc! Nếu ông giỏi hơn chút thì gia đình chúng ta đâu đến nỗi bị nhà họ Hứa ức hiếp! Giờ
đến cả con gái ông mà ông cũng chẳng quản được!”
Lưu Lan không nhịn được mắng.
Cuối cùng Lưu Lan chỉ đành nói: “Uyển Đình, mẹ có thể đồng ý cho cậu ta vào nhà. Nhưng con nói bảy ngày chỉ có thể là bảy ngày, hôm nay tính là ngày đầu tiên!”
Bà ấy biết tính tình của con gái mình vô cùng ngang bướng, cô đã quyết định việc gì thì có tám con trâu cũng không kéo lại được.
Bởi vậy bà ấy chỉ có thể chọn cách thoả hiệp.
“Mẹ, hôm nay anh ta mới xuất viện thôi đấy!”
Hứa Uyển Đình bất mãn nói.
“Mẹ, con đồng ý”.
Lúc này, Tô Thanh Phong vội vàng lên tiếng.
“Cứ quyết định vậy đi!”
Lưu Lan để lại một câu rồi đi vào nhà.
Hứa Uyển Đình hơi bực.
Cô tốt bụng kéo dài thêm một ngày cho Tô Thanh Phong, nhưng ngặt nỗi anh lại không chịu biết ơn cô.
“Nếu anh đã đồng ý thì tự giải quyết cho tốt đi!”
Hứa Uyển Đình tức giận để lại một câu, sau đó cũng đi vào nhà.
Bên cạnh phòng của Hứa Uyển Đình là một căn phòng chứa đồ.
Sau khi kết hôn với Hứa Uyển Đình, anh vẫn luôn ngủ ở đây.
Bước vào phòng, mọi thứ trong phòng đều không thay đổi.
Anh nằm lên giường, nhớ lại những gì đã xảy ra, sau đó ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Đến khi anh thức dậy thì trời đã khuya.
Anh đi ra khỏi phòng, trông thấy một người khác đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Là Hứa Uyển Đình.
Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng bằng lụa satin, lộ ra làn da trằng như tuyết.
Trước mặt cô đặt một ly rượu vang đỏ.
Mặt cô đỏ bừng, rõ ràng đã uống không ít.
“Uyển Đình, em đang nghĩ gì vậy?”
Tô Thanh Phong đi tới trước mặt Hứa Uyển Đình.
“Không có gì”.
Hứa Uyển Đình kinh ngạc nhìn anh, hờ hững đáp.
“Vi chuyện của Hứa Mỹ Mỹ hôm nay phải không?”
Tô Thanh Phong nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh biết vì anh mà em đã phải chịu rất nhiều ấm ức trong suốt ba năm qua, anh cũng biết chắc chắn em rất khó chịu, anh xin lỗi!”
Anh có thể đoán được, sự việc hôm nay chỉ là một cái bóng thu nhỏ cho địa vị đáng xấu hổ của Hứa Uyển Đình ở nhà họ Hứa.
Lúc trước cô từng là người giỏi nhất trong thế hệ con cháu nhà họ Hứa, nhưng giờ đây bất kỳ ai trong nhà họ Hứa cũng có thể ngồi lên đầu lên cổ cô, có ai lại dễ chịu được cơ chứ?
“Tô Thanh Phong, anh không phải tôi, anh sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm xúc của tôi đâu”.
Hứa Uyển Đình cười đau thương: “Bà nội đã trọng nam khinh nữ từ xưa giờ, từ nhỏ đã không coi trọng tôi, ngược lại coi trọng một đứa không có năng lực như Hứa Minh Vũ”.
“Mấy năm nay tôi luôn cố găng phấn đấu, từ từ chứng minh bản thân mình, bà nội không thể không giao vị trí người phụ trách công ty cho tôi”.
“Nhưng chỉ vì một sai sót nhỏ, bà ấy đã lấy lại vị trí của tôi không chút nương tay. Hơn nữa còn lấy chuyện của anh ra làm lý do để không tiếp tục trọng dụng tôi nữa”.
“Thật ra tôi biết chuyện của anh chỉ là một cái cớ thôi, nguyên nhân chính là bà ấy không muốn tôi nắm quyền lớn của nhà họ Hứa, ảnh hưởng đến việc Hứa Minh Vũ kế thừa vị trí gia chủ”.
“Kể từ khi tôi thất thế cho đến nay, nhà họ Hứa ai cũng có thể ngồi lên đầu tôi, đến cả một người giúp việc cũng có thể mỉa mai khiêu khích tôi, bà nội chẳng để tâm chút nào”.
“Tôi tận tuy cống hiến cho nhà họ Hứa nhiều năm liền, không có công lao cũng có khổ lao, anh nói tôi không đau lòng được chắc?”
Nói tới đây, vành mắt Hứa Uyển Đình đã đỏ hoe, răng căn chặt môi.
Tô Thanh Phong bước tới lau vệt nước mắt trên mặt cô, kiên định nói: “Về chuyện trước kia, anh chỉ có thể nói xin lỗi. Nhưng bây giờ anh đã trở về, từ nay về sau, anh sẽ không bất kỳ ai bắt nạt em nữa!”
Ngày hôm sau.
“Uyển Đình, dậy nhanh lên, có chuyện rồi!"
Sáng sớm, Lưu Lan mở cửa phòng ngủ của Hứa Uyển Đình ra.
Bởi vì tối qua uống rượu nên Hứa Uyển Đình ngủ rất say, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nổi.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Hứa Uyển Đình ngái ngủ hỏi.
“Bà nội con gọi về bảo chúng ta đi tham gia hội nghị gia tộc, còn dặn phải bảo con dẫn Tô Thanh Phong theo!”
“Chắc chắn là bà ấy biết chúng ta cho Tô Thanh Phong ở nhờ nên mới hỏi tội đây mà! Nhưng sao bà ấy lại biết được chuyện này?”
“Xong đời rồi! Biết thế hôm qua mẹ đã nhất quyết không cho cái thằng vô tích sự đó vào nhà rồi!”
Lưu Lan hoảng sợ nói.
Địa vị của con gái bà ở nhà họ Hứa vốn đã rất đáng xấu hổ, giờ lại còn xảy ra việc này, tình cảnh sau này chỉ e sẽ càng khó khăn hơn.
Hứa Uyển Đình thầm hiểu, chäc chản là Hứa Mỹ Mỹ mách với bà nội.
Cô nhanh chóng mặc quần áo vào: “Mẹ, chuyện cần đối mặt sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt thôi, con sẽ giải thích rõ với bà nội, không sao đâu”.