Editor: Mai Tuyết Vân
“Nhị phu nhân, tiểu thư đang nghỉ ngơi xin người đừng nên quấy rầy.”
“Cái gì? Ha ha. . . . . . Nghỉ ngơi? Không nên quấy rầy? Ta đường đường Đại
phu nhân của Liễu phủ, lại còn phải đắn đo về ý định của nó nên không
thể làm phiền nó sao? Thật là chuyện nực cười, mau tránh ra cho ta.”
“Nhị phu nhân, người phải chú ý, là Nhị phu nhân.” Hoa Khê trong quá trình
điều tra đã sớm biết được hành động của Nhị phu nhân, nên đối với bà ta
càng căm ghét sâu sắc thêm, hành vi vượt quá chức phận của bà ta lại
càng làm nàng cảm thấy không thích, cho nên Hoa Khuê mới không hề che
giấu mà sửa lại lời nói sai sót của bà ta.
Nhưng đây lại chính
là chỗ đau của Nhị phu nhân, bị Hoa Khê nhắc nhở ở trước mặt mọi người,
trong cơn giận đã lạnh lùng nói: “Ta là cái gì còn chưa đến lượt một con tỳ nữ như ngươi tới nói cho ta biết, quả nhiên chủ nào tớ nấy, người
khác vừa cho ngươi chút mặt mũi thì đã không biết trời cao đất rộng là
gì, con a hoàn thối tha đáng ghét giống hệt chủ nhân ngươi, cho rằng chỉ bằng một miếng ngọc bội mà có thể chiếm được địa vị ở phủ Tể tướng này
sao, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày còn có ta, tiền bạc trong
Liễu phủ dù chỉ là một đồng các ngươi cũng không cầm đi được.”
Hoa Khê cười thầm, lại có thể cho rằng tiểu thư vì chút ngân lượng đó mà
quay về Liễu phủ sao, thật sự là đám tiểu nhân tư tưởng bảo thủ.
“Nhị phu nhân, xin chú ý từ ngữ, ngươi muốn làm nhục nô tỳ, nô tỳ có thể
nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là người có thể sỉ nhục tiểu thư nhà nô
tỳ.’’
“Hừ, bản phu nhân chính là muốn sỉ nhục tiểu thư nhà
ngươi thì thế nào, đúng là thứ tiện nhân không biết trời cao đất dày còn đáng được ngươi bảo vệ như vậy. “
“Nhị phu nhân.” Hoa Khê kiềm nén kích động muốn ném bà ta đi, lạnh lùng nói.
“Lớn mật, con nô tỳ này, bản phu nhân cho ngươi mấy phần mắt mũi còn ngươi lại muốn mở cả xưởng nhuộm sao? Quỳ xuống cho ta!”
Hoa Khê cắn răng, không quỳ.
“Quỳ xuống.” Nhị phu nhân lạnh lùng hét to lần nữa.
“Ta không sai, vì sao phải quỳ?” Hoa Khê cũng lạnh lùng nói.
“Ngươi. . . . . .” Nhị phu nhân tức giận đến mức ngón tay phát run, từ xưa tới
nay chưa từng có ai dám chống đối bà ta như vậy, đưa tay chỉ vào nàng
nói: “Thân là tỳ nữ, thấy phu nhân không tự xưng là nô tỳ có phải là lỗi hay không? Bao che chủ tử, không tận lực làm bổn phận của một nô tỳ có
phải hay lỗi không? Lại còn nhiều lần chống đối ta có phải lỗi hay
không?” Nhị phu nhân chỉ vào Hoa Khê nói một hơi, giọng nói lưu loát
khiến Liễu Tịch Nhiễm ở bên cạnh cũng không nhịn được mà run lên.
Hoa Khê cũng sững sờ một chút, bởi vì lờ bà ta nói rất đúng.
Bình thường Liễu Tịch Nhược không để cho nàng tự xưng là nô tỳ, nói rằng mọi người đều bình đẳng, không nên phân biệt trật tự cao thấp là gì, nói
những từ ngữ mà Hoa Khê nghe không hiểu, Hoa Khê nghe đến mức đau cả
đầu, cuối cùng cũng không thể thay đôi được, mặc dù sau khi đến Liễu phủ Liễu tịch nếu bình thường là không để cho nàng tự xưng là nô tài , nói
là cái gì chúng sinh bình mọi chuyện đều phải cẩn thận, nhưng đúng lúc
tức giận thì lại quên mất, vào lúc này đã khiến Nhị phu nhân mượn cớ nói chuyện của nàng rồi.
Hoa Khê hừ lạnh một tiếng, nàng tình
nguyện quỳ xuống chứ cũng không muốn vì thế mà khiến tiểu thư bị Nhị phu nhân sỉ nhục, nàng biết nếu như hôm nay nàng không quỳ, nhất định Nhị
phu nhân sẽ kiếm cớ nói chuyện của nàng đến tai tiểu thư, hiện tại Nhị
tiểu thư. . . .
Nghĩ như vậy, Hoa Khê vô cùng miễn cưỡng nói:
”Nhị phu nhân dạy phải, đúng là nô tỳ đã có chỗ đắc tội, nô tỳ quỳ là
đúng, mong rằng Nhị phu nhân thứ tội.”
Nhị phu nhân nhếch khóe
môi, cao ngạo nhìn bàn tay của Hoa Khê chầm chậm kéo áo, từ từ khom
gối, chỉ chút nữa đã quỳ xuống. . . . . .
“Bốp.”
Hoa Khê
vừa muốn quỳ xuống thì đã có hai cơn gió đột ngột thổi đến từ cửa. Một
cơn gió nhanh chóng lướt qua dưới hai đầu gối của Hoa Khê, làm cho tư
thế nửa quỳ của nàng đứng thẳng lên.
“Tiểu thư.” Hoa Khê có chút vui mừng nhỏ giọng kêu lên.
Khi nàng kêu lên thì trong nháy mắt cơn gió còn lại mau chóng xượt qua
khuôn mặt của Nhị phu nhân. Bà ta chỉ cảm thấy trên mặt chợt lanh, nhất
thời rất rát, làm bà ta có chút kinh ngạc che mặt lại.
“Mẫu thân, người làm sao vậy, tại sao lại phải che mặt?” Liễu Tịch Nhiễm hỏi.
Nhị phu nhân giống như không nghe thấy câu nói ấy, vẫn che mặt như cũ kinh
ngạc nhìn về phía cửa, hoàn toàn không chú ý đến việc Hoa Khê đã đứng
lên.
Vừa rồi là gió sao? Nhưng tại sao bà lại có cảm giác đó là cái tát.
Chẳng lẽ là. . . . . . trong đầu Nhị phu nhân thoáng qua khuôn mặt che khăn
của Liễn Tịch Nhược, khóe mắt ẩn chứa vẻ lười biếng. Không thể nào, Nhị
phu nhân vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhất định là gió, mới vừa nhất định
là gió.
“Mẫu thân, người không sao chứ.” Liễu Tịch Nhiễm nhìn
thấy Nhị phu nhân vừa lắc đầu vừa gật đầu , không khỏi có chút bận tâm
hỏi, mà câu hỏi của nàng cũng đồng thời làm Nhị phu nhân đang mất hồn vì cái tát mà hồi phục tinh thần lại.
“Ta có thể có chuyện gì được chứ, còn không mau vào xem nha đầu chết tiết kia một chút.” Nói xong đã đi qua đẩy cánh cửa kia ra.
“Ken két ——” nhẹ nhàng một tiếng, cửa mở ra, cánh tay của Nhị
phu nhân có chút xấu hổ đặt ở giữa không trung.
Liễu Tịch Nhược vẫn mặc bộ y phục màu trắng đơn giản như cũ, quấn một dải
lụa trắng quanh người, vẻ mặt mang thần sắc biếng nhác ra mở cửa, nhìn
Nhị phu nhân giơ tay, khóe mắt hơi cong lên một chút rồi nói: “Nhị nương đây thế nào? Sao lại không phân biệt tốt xấu đánh Tịch Nhược! Nhược Nhi biết, hôm nay không kịp đến trước thỉnh an là Tịch Nhược không đúng,
nhưng thật sự Tịch Nhược thỉnh thoảng sẽ bị cảm lạnh, cho nên thân thể
có chút không khỏe, bất đắc dĩ mới không thể đi được, con vốn tưởng rằng Nhị nương sẽ tha thứ, nhưng nào ngờ Nhị nương lại làm náo động đến tận
cửa, còn không phân biệt trắng đen muốn đánh Tịch Nhược nữa.”
Nếu như nói thời điểm này Liễu Tịch Nhược khép mắt lại là vì chưa tỉnh ngủ
mà vô duyên vô cớ bị đáng thức, nhưng lại giốn như đang vì uất ức mà mắt đỏ cả lên, mà giọng nói của nàng còn có chút nghẹn nào, trên thực tế
cũng là bởi vì chưa tỉnh ngủ cho nên giọng nói mới có chút khàn khàn,
lại thêm lời nói ăn khớp cả nàng, tiếng nói tha thiết làm cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt một giây, nhất là Nhị phu nhân, lúng túng giơ tay
thật sự là không biết nên làm sao cho phải.
Mà Hoa Khê ở một bên
không khỏi than thở trong lòng, tiểu thư ơi, tiểu thư à, Hoa Khê tự cho
rằng bản thân mình được ngài dạy cho bản lĩnh nói dối, chắc cũng đã đạt
đến mức xuất quỷ nhập thần, nhưng hôm nay có dịp tận mắt nhìn thấy ngài
nói dối, mới biết rõ công lực của mình còn rất thấp, ngày sau còn cần cố gắng nhiều hơn!
“Ngươi...ngươi. . . . . .” Một hồi lâu, Nhị phu
nhân mới phục hồi tinh thần lại, ngón tay lơ lửng giữa không trung chỉ
vào Tịch Nhược hồi lâu cũng không nói thành lời.
“Nhị nương,
Tịch Nhược biết sai rồi, sau này mặc kệ dù bất kỳ chuyện gì cũng sẽ đến
thỉnh an người.” Liễu Tịch Nhược thấy Nhị phu nhân phục đã hồi tinh thần lại, còn nói, “Nhưng mà, người đường đường một Nhị phu nhân phủ Tể
tướng cần gì phải gây khó dễ với một tỳ nữ của con chứ? Con biết rõ Nhị
nương tức giận trong lòng, cũng biết Nhị nương bất mãn với Tịch Nhược,
nhưng cho dù là như vậy người cũng không thể đổ hết những điều không
thích lên tỳ nữ của con chứ!”
“Ta. . . Ta. . . . . .”
“Con cũng hiểu Nhị phu nhân quyền cao chức trọng, nhưng càng là như thế này
càng không thể lấy mạnh lấn yếu, người biết rất rõ ràng chúng tỳ nữ cũng không dám chống đối lại, nhưng lần này người còn . . . . . . Người
khiến bọn a hoàn. . . . . . Haizzz!”
“Ngươi. . . . . .”
Nhị phu nhân kìm nén đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nói gì cũng đều
không phải, cuộc đối thoại không hề chuẩn bị trước với Tịch Nhược đã
biến bà từ một người ngạo mạn đá thẳng xuống một ác phụ không biết phân
biệt tốt xấu, nhất thời trong cơn giân dữ, thả tay xuống rồi nói: “Ngươi được đấy, một tiểu nha đầu lanh lợi, lời vừa ra khỏi miệng đã chặn họng bản phu nhân này rồi, bản phu nhân ta mở miệng hỏi tội ngươi, cũng có
vẻ như bản phu nhân ta đây cậy vào quyền thế của mình đi khi dễ ngươi
rồi.”
“Nhị nương người nói quá lời rồi, Tịch Nhược chỉ là kể sự thật mà thôi, mong rằng Nhị nương bỏ qua cho thì tốt hơn.”
“Đúng vậy, dĩ nhiên bản phu nhân sẽ không để ý, nhưng nếu như không phải là sự thật thì lại là chuyện khác rồi.”
“Hả? Vậy kính xin Nhị nương nói rõ một chút cái gì là sự thật?” Nói mau nói
mau đi, Liễu Tịch Nhược thầm nghĩ, thật là không chịu nổi từng chữ
nghiền ngẫm lễ nghi phiền phức này, mệt mỏi muốn chết đi được, nói mau
cho hết để nàng còn nghỉ ngơi.
“Bản phu nhân vốn cũng không có
muốn đánh ngươi, mới vừa giơ lên tay chỉ là trùng hợp, mà giáo huấn tỳ
nữ của ngươi một chuyện có lẽ là vì tỳ nữ này không biết lễ tiết, lý ra
nên chịu phạt, mà ngươi không đi thỉnh an cũng coi trưởng bối trước mặt
ra gì, dám vu oan bề trên, tấm lòng không tốt càng thêm bất kính, rất
đáng chịu phạt. Nhiễm Nhi, con nghe xem mẫu thân nói vậy có đúng hay
không.” Nhị phu nhân lại khôi phục giọng điệu phách lối khi xưa. Vẫn
không quên quay đầu hỏi Liễu Tịch Nhiễm bên cạnh.
“Dĩ nhiên,
những câu mẫu thân nói là thật, một nha đầu quê mùa sao có thể dám mạnh
miệng tranh cãi như thế chứ.” Liễu Tịch Nhiễm ngước đầu nói, “Liễu Tịch
Nhược, ngươi là đồ giả mạo, đừng tưởng rằng vào được Liễu phủ thì có thể không lo không nghĩ, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần có mẫu tử ta ngày
nào thì âm mưu của ngươi cũng sẽ không được như ý.”