“Đến đây nào, các vị công tử xin mời vào bên trong.” Phục vụ xinh đẹp đứng trước cửa nói. Bốn người nhìn “căn phòng’’ trống rỗng trước mặt, vừa kín mít lại vừa nhỏ hẹp, vẫn không nhúc nhích. “Cái này là cái gì?” Mục Hữu tò mò không kiềm chế được sự hiếu kỳ bèn hỏi. “Thứ này gọi là thang máy vận chuyển, do chính lão bản của chúng tôi thiết kế.” Nữ phục vụ trả lời. “Thang vận chuyển? Lão bản?” Mục Kỳ nghe được những từ ngữ mới lạ không nhịn được bèn hỏi. “Vâng, thang vận chuyển chính là cái này.” Nàng ta chỉ vào giữa căn phòng nhỏ hình vuông thẳng đứng đó. Mọi người như muốn ngất đi, nói thế cũng như chưa nói. “Lão bản cũng chính là chưởng quỹ, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do lão bản nhà chúng tôi thiết kế.“. “Hả? Vậy lão bản nhà... Các ngươi là ai?’’ Mục Hàn hỏi.
“Lão bản nhà chúng tôi là Liễu Tịch Hiền.“. “Liễu Tịch Hiền ư?” Mục Hàn kinh ngạc lặp lại, “Là Đại công tử của Liễu gia sao?”
“Vâng, đúng là lão bản nhà chúng tôi.“. “Không ngờ Liễu Tịch Hiền lại có bản lãnh như vậy.” Nãy giờ Mục Thịnh vẫn im lặng không nói gì, rốt cuộc cũng thốt ra câu nói đầu tiên. “Đầu tiên xin mời chư vị công tử bước vào.” Nữ phục vụ xinh đẹp kia nhìn thấu sự nghi ngại của bốn người bọn họ, nên đã bước vào trong thang máy từ lâu. Lúc này, bốn người bọn Mục Thịnh mới từ từ bước vào. Bọn họ vừa mới đi vào, cánh cửa lập tức đóng lại. Bốn người cả kinh, rối rít đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng bốn phía đều tối đen như mực, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nghe được bốn người tiếng thở hổn hển.
Khi ấy, bọn họ đã nghe được một giọng nói dễ nghe: “Các vị công tử không cần phải sợ hãi, đợi một chút sẽ đến nơi, hơn nữa lão bản đã đặc biệt căn dặn không được đốt đèn ở đây. Thì ra là nữ phục vụ! “Tại sao?” Không biết là ai đã lên tiếng hỏi. “Ha ha, như thế này thì một lát các vị sẽ biết.” Nàng khẽ cười một tiếng, nói xong lại nghe thấy từ bên phía nàng ta truyền đến những tiếng gõ vào vách tường, “bốp bốp, bốp bốp”..... Tổng cộng chín cái. Lúc này, chuyện càng làm họ kinh ngạc lại xuất hiện —— Căn phòng chuyển động!
Bọn họ cùng hít sâu một hơi, lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra mồ hôi, ngay cả Đại hoàng tử lãnh khốc cũng bắt đầu đưa tay thủ thế, lên tinh thần làm theo bản năng. Thật ra thì chính là thang máy hiện đại, nhưng bởi vì nơi này không có điện, cho nên Liễu Tịch Nhược mới sai người ở phía dưới dùng dây thừng kéo ròng rọc, dùng số lần gõ vào vách tường mà xác định số lầu cần đến, cho nên đặt tên là thang vận chuyển. Một lát sau mọi người chỉ nghe “cách” một tiếng, “Thang vận chuyển” ngừng lại, sau đó cửa mở ra.
Ánh sáng mặt trời đột nhiên bất ngờ chiếu về phía bốn người đang sốt ruột, ánh mặt trời mãnh liệt khiến cho bọn họ nhắm mắt theo phản xạ, nhưng khi đã thích ứng được với ánh sáng, bốn người mở mắt ra thì chợt ngẩn người. Hiện ra trước mặt bọn họ chính là một nơi hoa thơm chim hót, khung cảnh yên tĩnh, không khí trong lành sạch sẽ. Trời xanh mây trắng giống như đang ở trên đỉnh đầu, có cảm giác chính mình đứng giữa trời đất xưng bá anh hùng. Vì nơi này lộ thiên, chính giữa lại có một hồ nước trong suốt, trung tâm là một suối phun xinh đẹp. Hai bên hồ được chia ra làm các lương đình nghỉ mát khác nhau. Ở bốn góc của đình nghỉ mát có bốn dải lụa trắng, có thể tháo xuống tùy theo tâm tình của khách hàng mà quyết định, điều làm họ kinh ngạc hơn nữ chính là trên mặt đất ngoại trừ hồ nước, nơi nào cũng được bao phủ bởi một tầng khói trắng mờ ảo, mát lạnh, thật sự có cảm giác như đang lạc trong tiên cảnh.
Bọn họ không khỏi hoài nghi, đây là tầng cuối cùng ư? Một tòa nhà có thể xây đến mức này thì đúng là đạt tới cảnh giới, quả thật làm người khách ngạc nhiên mà. Đôi mắt của Mục Kỳ khép lại, lướt nhìn bốn phía một lần, trong lòng không khỏi sợ hãi thầm nghĩ kẻ tạo ra những thứ này thật sự rất thông minh và mới lạ. Đầu tiên kẻ đó cho người đưa bọn hắn vào “Thang vận chuyển”, thứ nhất tránh việc mệt mỏi do đi bộ liên tiếp chín tầng cầu thang, thứ hai cố ý không đốt đèn, khiến người ở trong sốt ruột vào lo lắng cực độ trong lòng, sau đó khi tới tầng cuối cùng lại là cảm giác mãnh liệt đánh vào thị giác làm giảm lo lắng rồi bình tĩnh trở lại. Như vậy có thể thấy được, người này không những có suy nghĩ tài tình, hơn nữa còn có thể dễ dàng nắm được nhược điểm của đối phương rồi xuống tay, loại người như thế, nói thông minh thì chưa đủ, phải nói là thông minh đến mức khiến người khác sợ hãi.
Không biết vì sao, trong lòng của hắn có một suy nghĩ cực kỳ mãnh liệt, chủ nhân thật sự của nơi này không phải là Liễu Tịch Hiền. Bốn người bọn họ kinh ngạc, sự kinh ngạc trong lòng cũng càng ngày càng nhiều, lúc này, Mục Hữu nhìn xung quanh một chút rồi ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, vô cùng ngây ngô hỏi một câu: “Haizz, mỗi khi trời mưa thì nơi này phải làm thế nào?” Ba người kia nghe xong, cùng có chung một suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. “Ngươi khẳng định mưa có thể rơi xuống đây sao?” Một giọng nói xa lạ truyền đến, bốn người đồng loạt nhìn về phía người vừa nói.
Chỉ thấy trong lương đình nghỉ mát gần đó, có một nam tử tuấn mỹ đang ngồi, hắn mặc y phục màu trắng, đai lưng Bạch Ám Vân thắt quanh eo, toàn thân không đeo trang sức nào, trong tay lại cầm một cái chiếc quạt nhưng quạt không giống như đang quạt mà đung đưa từ trái sang phải. Hơn nữa điều làm họ ngạc nhiên chính là trên mặt trắng của cây quạt trống không lại không có một chữ. Nam tử mỉm cười, trên khuôn mặt trắng mịn lại có một vẻ đẹp kinh người xuất hiện, đôi mắt khép hờ xinh đẹp mang theo vài phần lười biếng, lại càng làm
cho người khác thấy thần bí. Mà ở trước mặt hắn có một nam tử áo trắng khác đang ngồi, so với hắn thì có vẻ hơi mong manh, nhưng hắn ta lại đưa lưng về phía bọn họ cho nên chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn.
Mục Kỳ nhìn nam tử tuấn mỹ ấy lại có cảm giác quen thuộc, hắn hoài nghi không biết bọn họ đã từng gặp nhau hay chưa. Bốn người nghe được lời của nam tử kia nói càng không khỏi thêm phần hoài nghi nhìn tiên cảnh thiên giới này. Lúc ấy, Mục Kỳ xuất hiện một ý tưởng, hắn hài lòng cúi đầu đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì. Nam tử đối diện nhìn thấy hắn mỉm cười, cũng khẽ mỉm cười. Phát hiện ra rồi sao? Lại một lát sau, Mục Thịnh mới chậm rãi giãn hàng chân mày đang nhíu chặt ra, hắn cúi người nhặt một hòn đá trên mặt đất rồi ném lên phía trên đầu mình. Mục Hàn nhìn thấy Mục Thịnh khom lưng xuống vốn đã tràn đầy nghi vấn, nhưng khi nhìn thấy hắn lại ném hòn đá lên trời, thì không nhịn được sợ hãi mà kêu: “Đại ca ——”
Chỉ nghe”Bốp” một tiếng, viên đá kia bị cản đường lại, rơi xuống đất. Khuôn mặt của Mục Hàn, Mục Hữu kinh ngạc, Mục Kỳ hé miệng cười khẽ, Mục Thịnh hừ nhẹ. Qủa nhiên bọn họ đều có vẻ mặt như vậy, còn vị nam tử tuyệt sắc kia cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng trong nụ cười ấy lại phần nhiều ẩn chứa sự ——Khinh miệt! Nữ phục vụ im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng, “Bây giờ chắc các vị có điều không hiểu, đây là thủy tinh công nghiệp, cũng là do lão bản nhà chúng tôi tạo ra, trên thế gian này là độc nhất vô nhị.” Nàng đắc ý nói.
Lẽ dĩ nhiên đây không phải thủy tinh công nghiệp thật sự, chẳng qua là do Liễu Tịch Nhược dựa vào trí nhớ ít ỏi của mình về thế giới hiện đại, đặc biệt tìm đến các cao nhân trên giang hồ, để nghiên cứu chế tạo “Thủy tinh giả”, nhìn bề ngoài thì rất giống với thủy tinh công nghiệp, nhưng trên thực tế......”Hay là các vị công tử ngồi ở đây trước đi.” Người phục vụ kia nói xong lại đưa bốn người bọn họ tới một lươn đình nghỉ mát. “Bốn vị công tử xin chờ, rượu và thức ăn sẽ lập tức được mang lên.”
Nhưng vừa ngồi xuống bốn người lại suy nghĩ như cũ vẫn chưa từng nghe nói đến “Thủy tinh công nghiệp” phía trên, từ lâu Mục Kỳ đã càng thêm kính nể đối với chủ nhân của nơi này. Cho nên lần nữa nghe được từ ngữ lạ lẫm, nhìn thấy sự vật xa lạ vật thì hắn cũng không kinh ngạc giống như lúc đầu nữa, nhưng hơi chấn động thì vẫn phải có, bởi vì bây giờ tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên người nam tử ở đối diện lương đình nghỉ mát kia.
Nam tử kia cầm chiếc quạt kỳ lạ trong tay, cố tình mà vô ý mang vẻ mặt lười biếng, giống như hiểu rõ tất cả, thậm chí không có bất kỳ trang sức ngoài bạch y. Càng làm cho hắn cảm thấy tò mò, nam tử kia quá mức hư ảo, giống như không nhiễm phải khói bụi trần gian, nhưng hắn lại thật sự ngồi ở chỗ đó, cười nói với bọn họ, đưa mắt nhìn hắn rồi cười. Hắn không tự chủ nhìn về phía nam tử đối diện, hắn thấy nam tử đối diện cũng nhìn hắn, khóe mắt hơi nhếch lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó hắn liền chỉ vào giữa mặt hồ. Mục Kỳ nghi ngờ nhìn mặt hồ, chỉ nhìn thấy hồ nước trong, suối phun tinh xảo, cũng không có cái gì khác thường. Nhưng khi hắn sắp sửa dời tầm mắt đi chỗ khác, thì suối phun giữa hồ đột nhiên ngừng lại, không những dừng lại mà nước trong hồ cũng từ từ hạ xuống, giống như một xoáy nước, dần dần bị hút xuống. Mục Kỳ kinh ngạc mở to mắt, xoay đầu nhìn ba người bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt của bọn họ cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn biến hóa trong hồ.
Dần dà, nước trong hồ đang hạ xuống lại dâng lên, điều làm họ ngạc nhiên hơn cả chính là nước dâng lên cùng với một sân khấu nổi. Trên sân khấu có mấy cô nương xinh đẹp đang đứng, sân khấu nổi trên nước từ từ dâng cao, rồi khôi phục lại dáng vẻ của hồ nước. Nhưng sân khất vẫn còn tiếp tục dâng cao, vì suối phun đã bắt đầu phun nước như trước, còn sân khấu thì được nâng đỡ vững vàng trên suối phun. Những thiếu nữ xinh đẹp bắt đầu đánh đàn tấu nhạc, nhảy múa, mà nói vậy cũng không đúng lắm. Các nàng trình diễn thật sự làm người khác ngạc nhiên, cho dù là Vũ cơ của “Túy Hương Lầu”, hay Đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành Lâm Ly Tuyết cũng không bằng họ. Trong một khoảng thời gian ngắn, bốn người bọn họ đều nhìn đến mức ngây người, Mục Kỳ cũng ngạc nhiên không dời được ánh mắt, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía lương đình nghỉ mát phía đối diện một lần nữa thì nam tử bạch y cầm chiếc quạt kỳ lạ đã sớm không còn thấy tung tích.
Mục Kỳ lấy làm kinh hãi, người này phải có võ công vô cùng cao thâm mới có thể đột nhiên biến mất trước mặt họ mà không bị phát hiện. Không biết hắn cố ý hay là vô ý, nhưng võ công của hắn thì không cần phải hoài nghi nữa. Vẻ mặt của Mục Kỳ tối sầm lại, đôi môi nhếch lên một lần nữa.