Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Ban hôn 2


trước sau

Thành phi ngạc nhiên thấy dưới đất bừa bãi, liền vội vàng đặt bát canh xuống, khom lưng nhặt từng thứ dưới đất lên rồi đặt toàn bộ trên bàn, sau đó nhẹ nhàng vòng ra sau Mục Thiên xoa bóp vai hắn.

Nàng nhìn trên án thư kia mới chỉ viết mấy chữ thánh chỉ, nghĩ thầm may mình đề phòng trước, Liễu Chấn Toàn mới được tha, Mục Thiên quả nhiên muốn theo như ý ban đầu hạ chỉ tứ hôn, mà theo như phản ứng của hắn hôm qua, sợ rằng nhìn trúng nhị tiểu thư Liễu gia vừa xấu xí vừa lười đó rồi. Trước tiên không nói đến lời đồn không hay về dung mạo, chỉ cần thấy ánh mắt của nàng ta cực kỳ giống ả tiện nhân kia cũng đủ làm cho nàng tức giận đầy bụng rồi.

Hôm qua nhìn ánh mắt của Mục Thiên, nàng thật sự cho rằng hắn nhất thời cao hứng mà đưa Liễu Tịch Nhược vào cung, sau này nàng sẽ có nhiều hơn một kẻ địch lớn nữa.

Nhưng mà, nếu như không phong làm phi, như vậy chỉ có thể đem nàng ta ban cho nhi tử của hắn thôi. Đằng nào nàng cũng không cho phép nữ nhân như vậy sống bên cạnh con trai yêu quý Mục Thịnh của nàng, về phần tên ngu ngốc Mục Kỳ kia thì nàng không quan tâm.

Cho nên, nàng mới mạo hiểm đêm khuya tới đây, chính là để nhi tử yêu quý của mình có thể lấy được người tốt nhất mà không phải nữ nhi vừa xấu xí vừa lười biếng kia.

Nàng cho rằng Mục Thiên sủng ái nhi tử Mục Thịnh của nàng nhất, mà hắn lại coi trọng nhị tiểu thư kia nên mới muốn tứ hôn cho Mục Thịnh, nhưng mà nàng sai lầm rồi.

Mục Thiên cảm thấy có người đi vào, khẽ mở mắt ra xem là Thành phi liền nhắm mắt lại, cảm thấy nàng đang xoa nhẹ bờ vai hắn mới nhẹ nhàng cầm bàn tay đang đặt trên vai mình ôn nhu nói: “Đã trễ thế này, ái phi sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Hoàng thượng người cũng chưa nghỉ ngơi mà, thần thiếp thấy hoàng thượng vất vả như vậy cho nên cố ý sai người nấu bát canh sâm người mau nếm thử.” Thành phi mỉm cười dịu dàng nói vừa đem bát canh nóng bưng lên dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng quấy.

“Ái phi có lòng.” Mục Thiên cười một tiếng, không hề nghĩ ngợi liền bưng bát canh lên uống.

Thành phi thấy Mục Thiên đã uống hết bát canh, liền đi ra sau lưng hắn nhẹ nhàng xoa bờ vai, khóe miệng liền nở nụ cười nham hiểm.

Qua một lúc lâu, Thành phi cảm thấy đã đến thời điểm liền giả bộ nhìn về phía thánh chỉ trên bàn nói: “Hoàng thượng đây là suy nghĩ cho các hoàng tử sao?”

Mục Thiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, thở dài một cái mới nói: “Đúng vậy, quyền lực của Liễu thị càng lúc càng lớn, nhất định phải hạn chế lại.”

“Ái phi, ngươi xem trên yến hội ngày hôm qua người nào nổi bật nhất.”

Thành phi chợt sứng sốt, không nghĩ tới Mục Thiên sẽ hỏi nàng vội vàng khôi phục thần sắc nói: “Nổi bật nhất chỉ e là nhị nữ nhi của Liễu Tể tướng rồi, còn có nữ nhi Lâm Hinh Tuyết của Lâm ái khanh nữa nàng múa cũng không tồi. Thật ra thì, đại nữ nhi của Liễu Tể Tướng đánh đàn cũng không tồi, đáng tiếc……” Nàng làm vẻ mặt thương xót không nói thêm gì nữa.

Mục Thiên thấy Thành phi không nói nữa mới mở miệng nói tiếp: “Thật ra thì, tiểu nữ nhi Liễu Thị không tồi, mặc dù không biểu diễn tài nghệ nhưng mà trong lúc nguy hiểm cũng có thể duy trì thái độ bình tĩnh đúng là đáng được khen ngợi.”

Thành phi ngạc nhiên, nghĩ một lúc mới loáng thoáng nhớ lại người mảnh mai luôn im lặng đó là Liễu Tịch Họa, ngừng một chút rồi nói: “Đúng là quả thật không tệ nhưng mà Hoàng thượng sẽ không định tứ hôn cho cả hai nữ nhi còn sót lại của Liễu phủ chứ.”

Vẻ mặt Mục Thiên ngừng lại, đầu nhìn Thành Phi nói: “Thế nào, như vậy không tốt sao? Để cho Thịnh nhi và Kỳ nhi mỗi người một nữ tử, có như vậy mới có thể khống chế được Liễu Chấn Toàn.”

Thành phi suy nghĩ, nếu như vậy thì Thịnh nhi của nàng chỉ có thể cưới Liễu Tịch Họa kia. Vậy làm sao được, nàng coi trọng nhất Lâm Hinh Tuyết nhưng bây giờ tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái đột nhiên hối hận, lúc nãy không cho thêm nhiều thuốc vào
canh, như vậy thì Mục Thiên sẽ ngất trước khi nói ra những lời này.

“Hoàng thượng đã suy nghĩ chu toàn ạ.” Thành phi dừng một chút mới lên tiếng. Nhưng lúc này lại phát hiện Mục Thiên đã nhắm mắt nằm gục trên ghế không có phản ứng.

“Thành phi cười khẽ, xem ra là thuốc đã có tác dụng. Cho nên nàng cũng không có hoảng sợ mà nhẹ nhàng goi Mục Thiên mấy tiếng, xác định là hắn không có phản ứng mới từ từ đỡ hắn lên giường ở phía trong điện, để cho hắn nằm xong xuôi mới trở lại trước án thư, nhìn tờ thánh chỉ đã viết mấy chữ liền mỉm cười âm hiểm.

Nàng viết theo nét bút của Mục Thiên, đem tứ hôn Liễu Tịch Nhược vừa xấu xí vừa lười kia ban cho Mục Kỳ, còn người mảnh mai yên tĩnh Liễu Tịch Họa ban cho Mục Thịnh yêu thương nhất của nàng. Nhưng khi nàng nghĩ tới người được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành Lâm Hinh Tuyết lại có cảm thấy khó xử.

Nếu như đem nàng ban cho Mục Thịnh làm trắc phi, như vậy thể hiện sự thiên vị quá lộ liễu, có thể Mục Thiên sẽ nghi ngờ nàng âm thầm giở trò. Nhưng nếu đem nàng ban cho Mục Kỳ làm trắc phi, chẳng những sẽ không bị hoài nghi mà ngược lại giống như là đền bù cho Mục Kỳ vì đã lấy phải một người xấu xí lại lười biếng kia.

Nghĩ tới đây nàng ta cắn răng viết tên tuổi Lâm Hinh Tuyết phía sau Mục Kỳ.

Thành phi viết xong thánh chỉ, lấy ngọc tỷ trong hộp ra chấm mực đóng dấu, xong xuôi mới cầm thánh chỉ nhẹ nhàng đi ra Ngự thư phòng, tới cửa giao nó cho một thái giám và ra lệnh hắn ngày mai khi trời vừa sáng liền đến Liễu phủ truyền Thánh chỉ, sau đó nàng quay lại liếc mắt nhìn Mục Thiên đang ngủ suy nghĩ điều gì đó rồi chậm rãi rời đi.

Ngày hôm sau, đợi đến lúc Mục Thiên biết được thánh chỉ đã được truyền xuống, lệnh ban hôn cũng đã ban ra, đầu tiên hắn sửng sốt sau đó liền nổi giận đùng đùng đi thẳng tới cung Kiền Điện của Thành phi.

Vừa nhìn thấy Thành phi, Mục Thiên liền tức giận nói nàng không biết cấp bậc lễ nghĩa, giả truyền thánh chỉ theo luật phải chém đầu. Đối mặt với sự tức giận của hắn, Thành phi giả bộ sợ hãi run giọng hỏi: “Không biết vì sao Hoàn thượng lại nổi giận muốn trị tội thần thiếp, thần thiếp quả thật không biết, mong Hoàng thượng chỉ rõ.” Chỉ cần Mục Thiên để cho nàng giải thích thì nàng sẽ không có chuyện gì, điểm này nàng hiểu rõ hắn nhất định sẽ nghe nàng giải thích.

Mục Thiên nhìn Thành phi ở trước mặt, khuôn mặt trắng bệch vì sợ haixm nhất thời không đành lòng vì vậy đè nén tức giận trầm giọng nói: “Tối hôm qua nàng đến Ngự thư phòng làm gì, tại sao hôm nay lại vô duyên vô cớ thừa ra một đạo thánh chỉ.”

Thành phi cúi đầu không để cho Mục Thiên nhìn thấy nàng đang cười khẽ nói tiếp: “Hoàng thượng, oan uổng quá, người quên rồi sao? Tối hôm qua thần thiếp thấy Hoàng thượng mệt mỏi cho nên đặc biệt vì người mang bát canh bổ đến, người còn hỏi trên yến hội người nào biểu hiện xuất sắc nhất, còn nói muốn đem nhị tiểu thư và tam tiểu thư Liễu phủ cùng tứ hôn như vậy mới có thể hoàn toàn giữ chặt…….”

“Câm miệng.” Thấy Thành phi càng nói càng nhiều, Mục Thiên liền vội vàng cấm nàng mở miệng, hắn cố suy nghĩ lại một chút quả nhiên nhớ mang máng tối hôm qua có nói qua những lời như vậy nhưng mà những chuyện sau đó liền không nhớ rõ nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện