Đêm xuống, sâu trong rừng cây bên cạnh những ngôi mộ, một nam tử mặc áo xanh thắt lưng màu xám nạm vàng đang đứng chắp tay, sắc mặt của hắn bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ hình đầu người bằng ngọc, chỉ lộ ra khóe miệng đang mím chặt, nhìn trong màn đêm đen có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Mà phía sau hắn là một người mặc áo đen, trên mặt hắn cũng mang mặt nạ đầu lâu đang quỳ một chân chắp tay nói: “Chủ tử, đã điều tra ra tin tức của Thiên Cơ môn.”
“Hả?” Nam tử áo xanh có chút vui mừng xoay người lại, ánh trăng mông lung giống như tấm lụa mỏng chiếu lên người lại khiến bóng dáng quỷ mỉ của hắn có một loại ánh sáng rực rỡ như của thần thánh.
“Hiện môn chủ đang đảm nhiệm của Thiên Cơ môn là Tần Lưu Tịch, nghe nói là một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ, nhưng hành tung người này cực kỳ bí mạt, không có mấy người được gặp hắn, ngay cả những nhân vật lão thành trong môn phái cũng chưa từng gặp qua bộ dáng của hắn. Nhưng mà……” Nam tử kia đột nhiên dừng một chút, “Tối nay hắn sẽ tới phủ Đại hoàng tử Mục Thịnh.”
“Hả? Tới chỗ Mục Thịnh?”
“Vì mấy ngày trước trên yến tiệc con hổ trán trắng mắt xếch kia chính là ngựa cưỡi của Tần Lưu Tịch nhưng không biết vì sao lại bị Đại hoàng tử bắt đi. Hắn cũng vì điều tra chuyện này mà bị bại lộ hành tung.”
“Tốt. Xem ra ta không thể không đi gặp hắn.” Nam tử kia dừng một chút, có chút mừng rỡ nói.
Vẫn là màn đêm đen kịt, hai tuấn mỹ nam tử nhìn như yếu đuối đang đứng cùng nhau trong biệt viện của Thịnh vương phủ. Trong đó một nam tử mặc áo trắng tay cầm bạch phiến (quạt giấy trắng) không có họa tiết gì, thần sắc ung dung, vẻ đẹp tuyệt thế làm người ta không thể tin được, mà nam tử bên cạnh cũng là một thân áo trắng, diện mạo thanh tú nhưng vóc người so với người kia hơi có vẻ mỏng manh.
Nam tử tay cầm bạch phiến nhìn chung quanh một vòng, rồi quay lại nhìn nam tử thanh tú bên cạnh nói: “Hoa Khê, ngươi xác định Tiểu Bạch bị bắt giam ở đây?”
Nơi này hoang vu vắng vẻ, nhìn một cái là có thể xuyên thấu, lại không thấy cái gọi là phòng ốc hay lao ngục đâu cả, đây chính là một khu đất trống, thật sự không giống như là nơi có thể giấu người được.
Nhưng mà, tại sao Thịnh vương phủ lại có thể ở một chỗ như thế này?
Mà nam tử bên cạnh tự tin gật đầu một cái nói: “Chính xác, đợi lát nữa Thủ Ky sẽ tới dẫn chúng ta đi.”
Mặt nam tử cầm quạt đen lại “Hoa Khê, ngươi làm việc như thế sao.”
Nam tử thanh tú có chút chột dạ cúi đầu cẩn thận lẩm bẩm: “Còn không phải là đi theo người một thời gian dài cũng bị nhiễm tính lười của ngài rồi, nếu Thủ Ky đã điều tra xong thì ta cũng không cần phải đi tìm nưa chứ sao.”
Nam tử cầm quạt nhìn người trước mặt, nhất thời vừa bực vừa tức, thật không biết nên xử lý nàng như thế nào bây giờ.
Lúc này, một nam tử áo đen nhanh chóng xuất hiện ngay bên cạnh, sau đó đứng trước nam tử cầm quạt khom gối chắp tay nói: “Thủ Ky tới chậm, xin môn chủ trị tội.”
Liễu Tịch Nhược không nhịn được ngáp một cái chảy cả nước mắt rồi mới nhìn nam tử áo đen trước mặt nói: “Thủ Ky, ngươi còn gọi ta là môn chủ, còn quỳ và xưng thuộc hạ nữa ta liền trị tội ngươi thật.”
“Vâng, Môn chủ, thuộc hạ đã hiểu.” Thủ Ky cúi đầu cung kính nói.
Mặt Liễu Tịch Nhược liền tối đen “Không được gọi ta là chủ, không được quỳ trước mặt ta, không được xưng thuộc hạ với ta.”
“Vâng thưa môn chủ”
Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ vỗ trán, không nhìn nam tử áo đen kia nữa, liền đi thẳng về phía trước đứng đối diện với nam tử khác nói: “Hoa Khê, để Thủ Ky dẫn đường. Trong vòng bảy ngày, ngươi phải khiến cho hắn không hành lễ, không gọi ta là môn chủ, không xưng thuộc hạ với ta nữa. Nếu không ngươi và hắn cùng nhau trở về núi đi.”
Vốn là vì câu nói của hắn mà Hoa Khê che miệng đang cười trộm, nghe thấy Liễu Tịch Nhược nói như vậy liền muốn kêu lên đã thấy nàng đứng trước mặt xoay đầu lại gắt gao nhìn mình, đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn nhìn Thủ Ky một cái nói: “Đại ca, đi trước dẫn đường.”
Một lát sau, Thủ Ky mang theo hai người bọn họ dùng khinh công di chuyển một lúc, còn thỉnh thoảng niệm chú ngữ, ném đồng tiền, cuối cùng mới thả bọn họ bên ngoài một phòng chứa củi bỏ hoang.
Hoa Khê thò đầu nhìn vào thấy trong phòng đồ đạc ngổn ngang, nhỏ giọng lầm bầm: “Thịnh vương phủ lại có chỗ như thế này, thật là hiếm thấy.”
Thủ Ky căn bản cũng không để ý tới lời của nàng….. xoay người đối diện với Liễu Tịch Nhược nói: “Môn chủ, chính là ở đây, mê trận còn lại Thủ Ky đã phá giải rồi, chỉ còn cửa ải cuối cùng này…. Thứ cho Thủ Ky vô năng, kính xin môn chủ tự mình động thủ thôi.”
Liễu Tịch Nhược nghe hắn nói trái một
tiếng môn chủ, phải một tiếng thuộc hạ, không khỏi trợn mắt mấy cái sau đó nhìn về phòng chứa củi trước mặt.
“Hả?” Liễu Tịch Nhược nhìn cảnh tượng lộn xộn bên trong, thực ra được sắp xếp có trật tự liền cười khẽ “Ngũ hành bát quái trận, xem ra tiểu thử Mục Thịnh kia cũng không phải loại bỏ đi, bên cạnh còn có cao nhân chỉ điểm. Hơn nữa nhìn trận pháp từ đây chứng tỏ công lực người này cũng không phải là thấp.”
Liễu Tịch Nhược hơi kinh ngạc nói, nhưng nếu nàng biết ngũ hành bát quái của Mục Thịnh bị Ngọc diện la sát trộm mất, nên mới đặc biệt mời cao nhân tới sắp xếp, không biết sẽ có hiệu quả thế nào.
“Đứng lùi ra sau đi.” Liễu Tịch Nhược khẽ quát một tiếng, liền phi thân vào trong phòng củi, từ trong ngực lấy ra năm đồng tiền chia ra ném năm hướng, sau đó đặt tay trước ngực xoay chuyển mấy lần lại đọc mấy câu thần chú.
Vừa dứt lời liền thấy dưới đất có mấy đạo kim quang theo thứ tự thoáng xuất hiện, một đạo lại một đạo vừa đúng kết thành hình một ngôi sao năm cánh.
Nàng cười khẽ, phi thân lên lấy ra một đồng xu nữa ném vào trung tâm.
Hoa Khê và Thủ Ky há to miệng kinh ngạc, bọn họ đã theo Liễu Tịch Nhược mười năm rồi, mặc dù biết nàng ngoại trừ võ công cao siêu, tinh thông một chút y thuật ở ngoài, còn tinh thông cả thuật Ngũ hành bát quái, nhưng tiếc là bọn họ chưa từng có cơ hội nhìn thấy.
Trong những năm qua đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nàng phá trận, chỉ tính riêng điều này bọn họ có phải nên cảm tạ Mục Thịnh rồi.
Bọn họ còn đang suy nghĩ liền thấy nàng bay lên lần nữa, hai tay khoanh trước ngực đọc mấy câu thần chú sau đó quát to một tiếng “Rách”
Chỉ thấy trong phòng kim quang đang dần biến mất, một hình đồ Bát quái đột nhiên xuất hiện, sau khi va chạm vào nhau thì liền biến mất không còn dấu viết gì nữa.
Mà cùng biến mất theo còn có đống lộn xộn lúc đầu nhìn thấy trong phòng.
Hoa Khê kinh ngạc nhìn biến hóa trước mặt, mở trừng hai mắt không thể tin được, đống lộn xộn lúc đầu ở giữa phong chứa củi đã không thấy, thay vào đó là một dãy hành lang dài, bên cạnh là hoa đằng rậm rạp không nhận ra căn phòng lúc này lúc trước. Phía cuối hành lang là một gian phòng rất lớn, bên ngoài đơn giản mộc mạc, không giống như phòng giam.
“Giỏi, tiểu… công tử người thật là càng ngày càng lợi hại.” Hoa Khê cao hứng kêu lên, nhanh chóng chạy đến.
“Đừng động, có bẫy.” Liễu Tịch Nhược vừa dùng tay ngăn bóng dáng Hoa Khê vừa dùng chân nâng lên một nhánh cây khô trên đất ném tới.
Nhánh cây kia vừa mới bị ném vào, hai bên hia đằng bên trong đột nhiên bắn ra vô số mũi tên, hơn nữa những tên này trên đầu mũi đều màu đen.
Hoa Khê hít sâu một hơi, nếu không phải là tiểu thư vừa ngăn nàng lại, như vậy hiện giờ nàng liền bị bắn không phải thành con nhím thì cũng sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Chú thích: Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng. Khi bị trúng kịch độc thường sẽ biểu hiện thất khiếu chảy máu.
Không ngờ Mục Thịnh lại ác như vậy, chỉ hơi bất cẩn sẽ mất mạng ngay rồi.
“Tốt lắm, bây giờ đi thôi.” Đợi đến khi toàn bộ ám tiễn đã bắn ra hết, Liễu Tịch Nhược mới miễn cưỡng nói một câu.
Thế nhưng, bọn nàng còn chưa đi được mấy bước liền thấy một bóng đen từ trên đầu bọn họ bay ra.
Thủ Ky và Hoa Khê lập tức cảnh giác, cả hai cùng rút bảo kiếm ra.
Mắt thấy bóng đen kia sắp bay qua, Thủ Ky chuẩn bị phi thân lên nhưng đột nhiên bị Liễu Tịch Nhược kéo lại.
Nàng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đó, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, đi ra đi, đã đến rồi cần gì phải trốn nữa.”
Thủ Ky và Hoa Khê kinh ngạc lập tức quay đầu lại, sau lưng bọn họ có người mà bọn họ không phát hiện ra một chút nào.