Một bóng trăng lưỡi liềm từ từ lên đỉnh đầu làm cho ban đêm tăng thêm mấy phần cảm giác mông lung. Cành cây khẽ dao động, xuyên quan những ô cửa bằng gỗ chiếu vào trong phòng.
Trong gian phòng, qua từng lớp lụa mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy một cô gái đang năm trên giường ngủ say, bên cạnh giường cũng là một cô gái nhưng nữ tử này đang co người lên, đôi tay ôm bụng thật chặt.
Lúc này toàn thân Hoa Khê đã ướt đẫm mồ hôi, dưới bụng từng đợt đau đớn truyền đến, nàng không chịu được khẽ rên lên một tiếng, cô gái trên giường lập tức khẽ động.
Hoa Khê nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn màn lụa mỏng trên giường Liễu Tịch Nhược một cái, mới đứng dậy xuống giường, nhịn đau mở miệng nói: “Tiểu thư, bụng của muội không thoải mái, muội ra ngoài một lát.”
Người trên giường không trả lời, nhưng Hoa Khê tưởng nàng đã nghe thấy liền vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng sau khi Hoa Khê ra ngoài, bóng người áo đen thừa dịp bóng đêm lặng lẽ lẻn vào phòng, từ từ vén bức rèm che lên, tới bên mép giường nhìn thấy một nữ tử đang nằm ngủ say.
Ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào gió đã nổi lên, lá cây lay động phát ra tiếng vang rắc rắc.
Đứng ở mép giường nhìn người đang nằm ngủ, thở dài một hơi, vén rèm lên nhằm người trên giường chém tới. Chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, chuôi kiếm vì có ánh trăng phản chiếu soi sáng khuôn mặt đang bị che kia, một vẻ mặt lười biếng. Chỉ trong nháy mắt kiếm rơi.
Trong phút chốc, từng sợi bông trong tấm chăn bị chém rách nhẹ nhàng bay ra ngoài, từ từ bay lên cao, ở trong màn che màu đỏ lại hiện lên vô cùng nổi bật.
Không biết ngoài cửa số gió đã nổi lên làm tấm rèm lụa lay động, sợi bông bay tán loạn giống như hoa tuyết trong những ngày đông, rực rỡ bồng bềnh dưới ánh sáng đỏ rực đang chiếu rọi.
Phía trong màn trướng, dưới những “Bông Tuyết” đang bay, thanh đao kia vốn vẫn còn trong tay người áo đen lúc này đang gác ở trên cổ của hắn.
Hắc y nhân kinh ngạc trợn to hai mắt. Từ lúc kiếm hắn chém lên trên giường, đến khi kiếm đè trên cổ hắn chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay cả thời điểm kiếm bị cướp đi hắn cũng không biết, càng không cần phải nói kiếm đã nằm trên cổ hắn rồi.
Điều làm hắn kinh ngạc hơn là, hắn rõ ràng nhìn thấy Liễu Tịch Nhược nằm trên giường, một khắc khi kiếm chém xuống kia làm thế nào đã không thấy tăm hơi, hơn nữa còn dễ dàng bị cướp đi.
Hắc y nhân người thở, có chút ngượng ngùng nhìn thanh đao trên cổ, thân gươm sáng loáng giờ phút này tựa như một tấm gương, dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng phản chiếu rõ ràng nhìn thấy một đôi mắt hẹp dài.
Cặp mắt kia không có vẻ lười biếng thường ngày nữa, chỉ có lửa giận nồng đậm làm người ta sợ hãi. Hắn chợt rùng mình một cái, giống như đã thấy Liễu Tịch Nhược dùng thanh kiếm này đâm vào lồng ngực của hắn.
Chỉ là hắn không hiểu Liễu Tịch Nhược, nếu như hắn hiểu rõ tính khí nàng, thì hắn nhìn thấy bây giờ là nàng dùng thanh kiếm này từng chút một cắt da thịt hắn, sau đó sẽ từ từ khoét sâu vào xương hắn…. mà quá trình này, hắn cũng không thể ngất, lại càng không thể chết, phải nguyên vẹn “hưởng thụ” loại cảm giác này.
Đối với Liễu Tịch Nhược mà nói, để cho ngươi chết chính là đã khoan dung với ngươi, điều này cho thấy nhân phẩm của ngươi còn có khả năng tăng lên. Nhưng nếu như để cho ngươi còn sống đó mới chính là sự trừng phạt dành cho ngươi, bởi vì nàng ấy sẽ làm ngươi sống không bằng chết. Điều này nõi rõ ngươi đã hết thuốc chữa, nếu chết đi cũng chỉ lãng phí đất, tạo thêm vi khuẩn.
“Là người nào, quấy rầy ta.”
Hắc y nhân nghe thấy âm một âm thanh lạnh lẽo truyền tới bên tai, sống lưng đang ấm áp trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Là ai, quấy rầy ta. Ngươi là ai? Quấy rầy ta nghỉ ngơi.
Cái này chẳng lẽ mới thật sự là Liễu Tịch Nhược. Trên mặt không còn nửa phần lười biếng, ngay cả nói chuyện cũng biến thành lạnh như băng mà ngắn gọn.
Hắc y nhân hít một hơi khí lạnh, đại não điều khiển khả năng vận động đã bị Liễu Tịch Nhược lạnh như băng làm cho đông cứng, toàn thân từ cao xuống dưới duy trì một cử động duy nhất là đôi chân cùng hàm răng đang không ngừng run rẩy mất khống chế.
Nhưng, Liễu Tịch Nhược cũng không
cho hắn có cơ hội trả lời, vừa dứt lời, đang cầm kiếm đặt lên cổ hắc y nhân liền chợt rút lại.
Hắc y nhân chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió truyền đến, thân thể của hắn cũng đã bay ra thật xa sau đó nặng nề đụng vào tường.
Hắn chợt thổ ra một ngụm máu, mùi máu nồng đậm cùng với ngực đau đớn khiến cho hắn thở không nổi. Giờ phút này, hắn chỉ muốn tiếp tục sống, có cái gì quan trọng hơn mạng sống đây? Đầu óc hắn trống rỗng, ý nghĩ duy nhất của hắn lúc này là hắn phải hít thở, hắn phải sống nữa.
Không để hắn suy nghĩ nhiều, thanh kiếm kia đang thẳng hắn bay tới.
Hắn trợn to hai mắt, mắt thấy thanh kiếm kia đang tới gần, theo phản xạ hắn nhắm hai mắt lại.
Chỉ cảm thấy trên mặt đau nhói, thanh kiếm kia đã xẹt qua kèm theo khăn che mặt màu đen của hắn cắm xuống nền đất, từ trên còn nhìn thấy nhè nhẹ vết máu.
Hắc y nhân sững sờ nhìn kiếm trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến như tê liệt đau đớn.
Máu, từng giọt từng giọt theo gương mặt nhỏ xuống, chảy xuống từng giọt xuống sàn nhà, trong phòng yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.
Một lát sau, hắc y nhân mới ý thức được hét ầm lên.
Cùng thời khắc đó, nghe thấy thanh âm Hoa Khê bay vào, cánh tay duỗi một cái, cổ tay xoay một vòng, đai lưng màu xanh biếc vốn ở ngang hông, hiện tại lại trong tay nàng bay ra ngoài, nhằm ngực hắc y nhân kia thẳng tới.
Nhưng thời điểm mấu chốt, một khí lực cường mạnh đột nhiên đem “Roi” Hoa Khê văng ra!
Hoa Khê kinh ngạc nhìn về phía Liễu Tịch Nhược. Chỉ cảm thấy nàng đứng ở mép giường, cánh tay phải nhẹ giơ lên, hai ngón tay đưa ra khép chặt, vẫn giữ tư thế bắn ra như cũ. Trên giường bên cạnh nàng, tấm rèm rủ xuống một lần nữa nhiều hơn một lỗ hổng lớn.
Liễu Tịch Nhược không nhìn Hoa Khê mà nhìn về phía hắc y nhân đang nằm trên đất, từ từ đi lên hai bước.
Hắc y nhân lùi lại về phía sau theo bản năng, từ từ lui tới góc tường, che mặt tràn đầy máu tươi lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Liễu Tịch Nhược.
“Tịch…. Nhược…. Không đươc.”
Liễu Tịch Nhược vẫn đi về phía trước mấy bước, cuối cùng dừng lại trước mặt hắc y nhân, trong bóng đêm có thể mơ hồ nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi kia là gương mặt của.
“Liễu Tịch Họa?”
Hoa Khê nhìn kỹ khuôn mặt, kinh ngạc kêu lên.
Liễu Tịch Nhược thần sắc không đổi, khóe mắt nàng không còn vẻ lười biếng thường ngày nữa, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lùng căng thẳng.
Qua một hồi lâu, Liễu Tịch Nhược mới mở miệng nói một câu: “Thừa dịp bây giờ ta chưa hối hận, cút.”
Liễu Tịch Họa rùng mình một cái, giờ phút này cho dù Liễu Tịch Nhược đang mang khăn che mặt, nàng cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt dưới chiếc khăn kia băng lạnh như thế nào. Nhưng nàng không thể nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra ngoài giống như vừa nhặt một mạng trở về.
Liễu Tịch Họa đi một lát rồi, Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn duy trù tư thế cũ không nhúc nhích, nàng khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Thư.”
Liễu Tịch Nhược sững sờ, từ từ quay đầu lại. Hoa Khê kinh hãi, bởi vì thời khắc này ánh mắt của nàng có chút trống rỗng!