Thẩm Chân cúi đầu trông hắn, đầu ngón tay vuốt ve đáy mắt hắn, khó khăn nói: "Chàng......!Đôi mắt chàng sao lại đỏ như thế?"
Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt nam nhân ướt át, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp như tự nhủ: "Thẩm Chân......"
Thẩm Chân Ừm một tiếng.
Nàng chưa từng thấy hắn như vậy, một lần cũng không.
Lục Yến nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh trăng treo cao, hắn hít sâu một hơi, nói: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
Thẩm Chân nhìn thoáng qua đồng hồ nước trong góc, nói: "Giờ Tý bốn khắc."
Lục Yến quay đầu lại nhìn nàng, "Năm nào, tháng nào?"
Trong lòng Thẩm Chân thấy hơi bất an, "Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, ngày 14 tháng 9, không, hẳn là 15 tháng 9."
Lục Yến sợ nàng lại lần nữa hóa thành một sợi khói, đưa tay đặt lên người nàng như muốn ngăn người rời đi, "Đây là đâu?"
Thẩm Chân nhíu mày nói: "Chàng......!chàng làm sao vậy?"
Tay đặt ở trên eo thon nắm thật chặt, "Trả lời ta trước."
"Thẩm phủ ở phường Vĩnh Ninh."
Tiếng nói vừa dứt, nam nhân tựa như nghe được thanh âm của sự sống, khóe môi cong lên, cặp mắt vẫn luôn đen tối không rõ nay cong lên phá lệ đẹp đẽ.
Hắn đưa tay ra sau cổ Thẩm Chân, nhẹ nhàng kéo người về phía mình, hôn lên môi nàng.
Trái tim hắn mới vừa rồi đã sắp lạnh cóng lại bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ có lực.
Ánh mắt tiểu cô nương tuy hoảng loạn nhưng lại thuận theo, tựa như không tiếng động dụ dỗ.
Lục Yến ôm nàng càng lúc càng chặt, rõ ràng chính là một tư thế không cho người ta thở dốc.
Thẩm Chân dùng tay nhẹ nhàng đẩy hắn, lại đẩy hắn, nhưng người này hô hấp nóng bỏng, thân thể như tường đồng vách sắt, cánh tay giống như cặp gắp than.
Thẩm Chân nức nở một tiếng.
Kiều âm mềm đến không thể mềm hơn chọc cho hầu kết hắn hoạt động lên xuống.
Thử hỏi, một con sói đói bụng hai đời, thật vất vả mới cắn được con mồi của mình, bên miệng dính phải huyết tinh mà sói từng nhớ nhung miên man vô hạn, nó sẽ bởi vì con mồi giãy giụa mà buông tay sao?
Hiển nhiên là không, tuyệt đối sẽ không.
Lục Yến hơi ngưng ánh mắt, trở mình, lật người lên trên.
Thẩm Chân vẫn chưa mở miệng, chỉ thấy nam nhân cùng nàng mười ngón đan xen, tới tới lui lui vuốt ve khe hở các ngón tay nàng, cắn lên tai, dùng giọng điệu ôn nhu khàn khàn nói: "Tam cô nương cứu ta được không?"
Ánh mắt hắn nóng rực, tay nàng, tâm nàng cũng nóng rực theo.
Phảng phất như nói: Đến cực hạn, Thẩm Chân, ta nhẫn đến cực hạn rồi, nàng hiểu không?
Thẩm Chân chợt buông tay, miệng nhỏ thở dốc.
Lục Yến hôn nhẹ lên môi nàng, mang theo lấy lòng, mang theo mê hoặc, "Muốn ta cầu nàng mới được sao?"
Bên tai Thẩm Chân ầm vang.
Lục Yến lại chạm nhẹ lên khoé miệng ấm áp, "Hửm?"
Thẩm Chân hít sâu một hơi, tay nhỏ đặt trên vai hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng nhỏ tiếng một chút."
Nghe câu nói này của nàng, nam nhân vì thực hiện được mong muốn mà ý cười lan tràn tới đáy mắt, "Nàng kêu nhỏ chút là được."
Thẩm Chân hơi hướng lên trên, cắn một miếng lên cằm hắn, "Chàng lấy túi thơm lại đây......"
Túi thơm.
Quả thật, trong nháy mắt dưới đáy lòng Lục Yến có chút kháng cự hai chữ này.
Hắn vén áo lót của nàng lên dùng lòng bàn tay mang theo vết chai dày xoa chiếc bụng phẳng mềm mại, nhỏ như vậy khi phồng lên nhất định sẽ rất đẹp.
Hắn nghĩ.
Thẩm Chân nhìn động tác cùng ánh mắt thành kính của hắn, hơi hơi phát run, dục vọng cầu sinh khiến nàng như một con cá chực chờ nắm chắc thời cơ, tránh thoát gông cùm xiềng xích của hắn.
Tiểu cô nương đến xiêm y cũng không kịp khoác, lê giày xuống đất, đi tới bên bàn gương lược, luống cuống tay chân mở ngăn kéo thứ hai ra.
Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ dừng trên cặp chân tinh tế, thẳng tắp, trắng như tuyết của nàng.
Ánh mắt nam nhân từ từ hướng lên trên, cố định ở bóng lưng được ánh trăng soi vào......
Lục Yến nhìn tới thất thần.
Mỗi một động tác của nàng dường như đều đang quyến rũ hắn, khiến trái tim hắn thình thịch dồn dập......
Lục Yến theo bản năng đứng dậy, đi qua, đứng phía sau nàng, ngửi mùi hương trên cổ nàng.
Thân thể Thẩm Chân cứng đờ, cầm lấy túi thơm trước mắt.
Nam nhân nắm lấy bả vai, xoay cả người nàng lại.
Duỗi tay lột thứ đồ còn lại duy nhất trên người nàng, sau đó bế người lên trên người mình.
Trong nháy mắt, lưng tiểu cô nương liền dán lên trên tường lạnh lẽo.
"Đại nhân." Thẩm Chân nhỏ giọng kinh hô, chịu không nổi tư thế hung hăng của hắn.
Một tiếng đại nhân, ký ức và hiện thực lần thứ hai trùng lặp.
Đời này, đời trước, nàng đã dùng thanh âm như vậy gọi hắn bao nhiêu lần?
Cô nương nhỏ nhắn mềm mại dán lên tường, chân không chạm đất, nam nhân chậm rãi mở đầu gối nàng ra.
Nàng ngửa đầu không dám nhìn thẳng, hắn cúi đầu máu huyết sôi trào.
Mật đào đỏ hồng mọng nước không chịu nổi một kích kia đang lặng yên nở rộ ở trước mắt hắn.
Hắn tự cao trầm ổn, sớm đã tập được bản lĩnh hỉ nộ không hiện ra mặt, duy chỉ có khi ở trước mặt nàng, hắn phát hiện bản thân mình vĩnh viễn là cái kẻ bị dục vọng nắm mũi dắt đi.
"Đại nhân, chúng ta trở về đi." Thẩm Chân vô cùng quyến luyến nhìn về phía giường.
Trả lời nàng là nam nhân cuồng nhiệt hôn môi.
Đêm còn rất dài, hô hấp thác loạn, Thẩm Chân ở trong ngực hắn nhấp nhô lên xuống.
Lúc tình đến chỗ sâu, Lục Yến thấp giọng lẩm bẩm, "Rốt cuộc nàng có chỗ nào tốt?" Lại khiến ta mê muội nàng như vậy?
Thẩm Chân cắn môi, đầu ngón tay trắng nõn bám lên bờ vai của hắn, ai oán nhìn hắn nói: "Gì cơ?"
Lục Yến không đáp, lại âm thầm dùng lực, Thẩm Chân nắm chặt túi thơm, mũi chân cuộn lên, một lát sau thân thể buông lỏng, túi thơm màu sắc trắng thuần rơi xuống đất......
Kiều diễm rút đi, Thẩm Chân hữu khí vô lực nằm trên người hắn, thấy dáng vẻ này của nàng, trong đầu Lục Yến chợt lóe qua ý tưởng làm cho hắn cười khẽ —— đời này đáng giá.
Lục Yến vuốt ve chiếc đùi trơn trượt của nàng, thấp giọng nói: "Ta ôm nàng đi tịnh thất, ngủ như vậy không thoải mái."
Thẩm Chân không còn chút sức lực, chỉ có thể âm thầm mắng hắn xảo trá, trước khi hành sự, trong khi hành sự với sau khi hành sự, căn bản chính là ba dáng vẻ khác nhau.
Tiểu cô nương ảo não quẫy chân, tay lung tung xoa mặt chính mình.
Trời mau sáng.
Nam nhân ăn no thoả mãn nên có rất nhiều kiên nhẫn, vì bận tâm da mặt không tính là dày nhưng cũng không quá mỏng của nàng, lúc hắn đi vào tịnh thất động tác phá lệ nhẹ nhàng.
"Sưng lên rồi." Lục Yến bỗng nhiên nói một tiếng.
Thẩm Chân chịu không nổi ánh mắt của hắn, lại càng không nghe nổi lời nói trực tiếp thiếu hàm súc như thế, liền đánh lên mặt nước, tỏ vẻ bất mãn.
Lục Yến mỉm cười.
Thẩm Chân nhìn khuôn mặt tươi cười mê hoặc kia, tay cứng lại, cuối cùng dứt khoát nhắm chặt hai mắt.
Một lúc lâu sau, hai người về phòng.
Cách đó không xa, thủ vệ Thanh Khê không ngừng lắc đầu.
Ở trong suy nghĩ của Thanh Khê, cô nương nhà mình cùng nam nhân quyền cao chức như vậy ở cùng một chỗ tất nhiên là không ổn, hơn nữa còn thấy Lục Yến ban đêm đường đường chính chính xông vào khuê phòng của nàng, càng không nhịn được thay cô nương đổ mồ hôi hột.
Sau giờ Tý, nàng trấn an Miêu Lệ xong lại quay lại hành lang chủ viện, vốn định ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở người bên trong một tiếng, nhắc nhở nam nhân kia Thẩm phủ không thể so với Trừng Uyển, ít nhiều cũng nên thu liễm một chút.
Kết quả nàng vừa hít một hơi, mới chuẩn bị ho khan, một tiếng kiều âm đã rơi vào trong tai, "Tam Lang, chàng chậm một chút."
"Như vậy thì thế nào?" Nam nhân thấp giọng nói.
Một hơi của Thanh Khê suýt nữa không nuốt vào được, nàng suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn yên lặng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời treo cao trên ngọn cây, bên ngoài chim chóc ríu rít không ngừng.
Một loạt tiếng đập cửa dồn dập bỗng nhiên vang lên.
Thẩm Chân chậm rãi mở mắt ra, lúc còn đang mơ hồ lại bị thân hình rắn chắc trước mắt dọa cho lập tức hồi hồn.
"Sao chàng còn chưa đi?" Thẩm Chân nói.
"Nghỉ hưu mộc." Lục Yến ôm lấy