Hoàng đế tứ hôn, tuy miễn được một bước “Khán thân”(*), nhưng tam thư lục lễ vẫn phải làm từng bước một.
(*) Gặp mặt thông gia
Cái gọi là lục lễ, đó là chỉ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghinh.
Phủ Trấn Quốc công làm việc rất nhanh chóng, cách nhật(*) đã tìm được bà mối nổi danh nhất kinh đô.
(*) Cách một ngày
Nếu là gia đình bình thường cầu hôn, hai bên nhất định sẽ có ít nhất hai phần khó xử, nhưng đây là thánh nhân tứ hôn cho nên hết thảy chỉ đơn giản là đi hết trình tự.
Bà mối cầm chim nhạn gõ cửa, vào phủ thượng thư hỏi tên xong lại viết sinh thần bát tự lên trên thiếp canh.
Hành động này của bà mối là để trở về tính bát tự của nam nữ hai bên, xem có chỗ nào tương khắc hay không.
Mọi sự đều là đi ngang qua sân khấu(*), chỉ có bát tự này là trưởng công chúa tự mình tìm người tới xem.
(*) Ý là làm qua, làm cho đủ, không quan trọng
Thẩm Chân, sinh ngày 26 tháng 4, canh ngọ, năm Bính Tuất.
Lục Yến, sinh ngày 25 tháng 10, Tân Tị, năm Kỷ Mão.
Lão đạo sĩ ngẩng đầu cười nói với trưởng công chúa ở đối diện: “Điện hạ xin cứ yên tâm, hai bát tự này kết hợp với nhau là đại cát, là mối hôn nhân cực tốt.”
Đôi mắt trưởng công chúa mở lớn vì kinh ngạc, “Thật sao?”
Lão đạo sĩ gật đầu, “Bần đạo sao dám lừa gạt điện hạ.”
Sau khi hợp bát tự, y quy củ, phủ Trấn Quốc công còn cần phải chọn ra hai lang quân trong tộc thân mang quan chức làm “Người đưa thư”, đưa giấy thông hôn cùng sính lễ tới Thẩm gia.
Hai người kia tự nhiên là hai vị huynh trưởng của Lục Yến —— Lục Đình, Lục Diệp.
Phủ Trấn Quốc công thanh thế to lớn, Lục Đình và Lục Diệp mang theo một hàng dài lễ vật, sáng sớm đã tiến đến phường Vĩnh Ninh, chọc cho bá tánh láng giềng sôi nổi châu đầu trông ngóng.
Đến đây, nạp chinh cũng coi như là qua.
Thẩm Văn Kỳ nhìn một đống rương gỗ lớn nhỏ không đồng nhất được buộc bằng dải lụa màu gỗ lim trước mặt cùng với đạo thánh chỉ lên chức kia, bỗng nhiên nghĩ tới khi Thịnh công công truyền chỉ có nói một câu —— “Thẩm thượng thư bị trọng thương đã nhiều ngày nên mấy ngày tới không cần lên triều đâu, cứ ở nhà nghỉ tạm một khoảng thời gian đi.”
Hiện tại nhìn sính lễ trước mặt, Thẩm Văn Kỳ thầm nghĩ, để ông nghỉ nhiều thêm mấy ngày còn không phải là vì để cho cháu ngoại của thánh thượng tới khai mở đại môn hay sao?
Thẩm Văn Kỳ hơi nghẹn trong lòng, quả thật là lên không được, nuốt không xong.
Đã nhiều ngày nay, điều duy nhất làm Thẩm Văn Kỳ cảm thấy bớt sầu là Tĩnh An trưởng công chúa tự mình tới phủ thượng thư một chuyến.
Tĩnh An trưởng công chúa là người hoàng gia, thân phận tôn quý, tất nhiên không cần nhiều lời, bà không tới, Thẩm gia không thể nói gì nhưng tới, chính là cho Thẩm gia đủ mặt mũi.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Văn Kỳ nhìn ra được trưởng công chúa đối với Thẩm Chân cũng coi như là có vài phần yêu thích.
Thẩm Văn Kỳ xoa giữa mày: “An ma ma, bà gọi Chân Nhi tới đây cho ta.”
An ma ma nghe lời, ra cửa.
Một lúc lâu sau, Thẩm Chân đẩy cửa đi vào trong, thấp giọng gọi: “Cha.”
Thẩm Văn Kỳ vỗ ghế tròn trước mặt, “Lại đây, ngồi xuống.”
Thẩm Chân thành thành thật thật đi qua ngồi xuống, đôi tay đặt trên đầu gối.
Thẩm Văn Kỳ nhìn dáng vẻ này của nàng, hít một hơi.
Tại sao lại là phủ Trấn Quốc công?
Tại sao lại là Lục Yến?
Thẩm Văn Kỳ và Lục Yến tuy nói số tuổi hơn kém không ít, nhưng cũng xem như cùng vào triều làm quan nhiều năm, cho nên Thẩm Văn Kỳ đối với vị con rể tương lai này kỳ thật không tính là xa lạ.
Thật sự đã từng giao thoa, hơn nữa còn là hai lần.
Lần đầu là bởi vì chuyện công.
Công Bộ luôn luôn hao tổn nhiều của cải nhất, mỗi một đại công trình thánh thượng đều sẽ đề ra một vị quan viên từ tứ phẩm trở lên phụ trách giám sát.
Trong đó bao gồm Tể tướng, Thái Phủ Giam, Tương Tác Giam, Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu thiếu Doãn....
Mùa xuân năm Nguyên Khánh thứ mười bốn, thánh nhân hạ lệnh cho Thẩm Văn Kỳ đi tu sửa hoàng lăng, một năm ấy Lục Yến vẫn là Thiếu Phủ Thiếu Giam, thánh nhân vừa vặn mệnh hắn làm Giam Tu, hai người cũng coi như là cộng sự mấy tháng.
Lúc đó, ở trong mắt Thẩm Văn Kỳ vị thế tử gia phủ Trấn Quốc công này tuy tính tình đạm mạc nhưng cũng xem như tài mạo song toàn, làm việc cũng nghiêm túc, có trách nhiệm.
Ít nhất không giống với Hứa Bách Lâm, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết đứng ra chỉ trỏ lung tung, hắn thì ngược lại lại có một phen bản lĩnh.
Đến tận bây giờ, ấn tượng của Thẩm Văn Kỳ đối với hắn coi như vẫn vượt qua chữ “Tốt”.
Đã nói đến đây, vậy không thể không nhắc tới lần giao thoa thứ hai.
Lần thứ hai cũng chính là vào mùa thu năm Nguyên Khánh thứ mười bốn, là thời điểm Thẩm Chân cập kê.
Con trai độc nhất của Thuần Nam bá, Đường Luật tới phủ Vân Dương hầu cầu hôn nhưng bị cự tuyệt, không cam lòng liền nhân lúc ban đêm ánh trăng che dấu trộm đột nhập Thẩm phủ, muốn gạo nấu thành cơm, bức Thẩm gia gả nữ nhi cho hắn, Thẩm Văn Kỳ dưới cơn giận dữ thiếu chút nữa đánh Đường Luật sống sờ sờ tới chết.
Cũng vì vậy, hai nhà Thẩm - Đường xé rách da mặt, lôi nhau tới công đường, mà nơi đó chính là phủ Kinh Triệu.
Đây cũng là vụ án đầu tiên Lục Yến xử khi vừa mới lên chức Kinh Triệu Thiếu Doãn.
Lẽ ra hai nhà đều là thế gia đại tộc có uy tín danh dự ở kinh thành, việc này lại đề cập đến trong sạch của nữ nhi gia, nha thự khi phán án dù sao cũng nên bận tâm mặt mũi Thẩm gia một chút.
Nhưng Lục Thiếu Doãn hắn thì sao?
Khai đường thẩm tra xử lí không nói, lại còn phái người mời Thẩm Chân tới công đường đối chất.
Thẩm Văn Kỳ làm sao lại để Thẩm Chân tới đối chất với Đường Luật được, rơi vào đường cùng, đành phải nói một tiếng với Trịnh Kinh Triệu.
Qua hai ngày, Thẩm Văn Kỳ và Tuyên Bình hầu ra cửa uống rượu, ngẫu nhiên nghe được một đoạn đối thoại giữa Trịnh Kinh Triệu và Lục Yến.
Trịnh Kinh Triệu nói: “Ta nói này Lục đại nhân, sao ngài có thể phái người đi hầu phủ thỉnh người được chứ? Đích nữ phủ Vân Dương hầu suýt nữa thì mất đi trong sạch, cho dù hầu gia xuống tay có nặng một chút, hoặc nhiều hoặc ít cũng là do cảm xúc chi phối.”
Bản thân Trịnh Kinh Triệu cũng có nữ nhi, tự nhiên lý giải được phẫn nộ của Thẩm Văn Kỳ.
Lục Yến mặt không đổi sắc nói: “Nhưng y luật pháp, thế tử Thuần Nam bá vẫn chưa làm ra chuyện ác, Vân Dương hầu đã suýt nữa ra tay đánh chết người ta, theo thuộc hạ thấy không có ai là vô tội.”
Trịnh kinh triệu vỗ ngực.
Tôn Húc ở một bên nói: “Vậy theo Lục đại nhân, ngài nói chuyện này Thẩm Tam Nương cũng sai sao?”
Lục Yến nhàn nhạt nói: “Việc nào ra việc đó, nàng vô tội, Đường gia cũng có sai.
Nhưng Vân Dương hầu biết rõ gương mặt kia của nàng có thể quyến rũ không biết bao người lại không kêu người bảo vệ nàng cho tốt, cư nhiên để người xông vào khuê phòng của nữ nhi, đây cũng là thất trách của Thẩm gia.
May mà lúc này thế tử Thuần Nam bá chỉ bị trọng thương, nếu hắn bởi vậy mà bỏ mạng thì sao? Lời nói của người đời sẽ không bỏ qua cho Thẩm Tam Nương......”
“Được rồi, được rồi.” Trịnh Kinh Triệu đã muốn quỳ xuống bái lạy hắn, ông quay sang nói với Tôn Húc: “Trở về ngài nhớ tiếp nhận mẫu đơn kiện