Sáng sớm hôm sau.
Nắng sớm xua tan mây mù, Thẩm Nhiễm mang theo Thanh Lệ đi tới thành phía tây Trường An.
Xuống xe ngựa, các nàng đi thẳng đến chỗ dược đường.
Dược đường ở Trường An đều theo hình thức kinh doanh "Trước là cửa hàng - sau là hậu trạch", trước cửa hàng thì bán thuốc, hậu trạch thì chế dược, phân công rõ ràng.
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển hiệu thuốc của Tôn gia, bước vào trong.
Nàng tháo mũ có rèm, lấy ra một phương thuốc, ôn nhu nói: "Ta muốn những thứ này."
Tôn đại phu dừng tay đang bốc thuốc, tập trung nhìn vào, nhíu mày, nói: "Xin hỏi, là ai cho phu nhân phương thuốc này?"
Thẩm Nhiễm cười, thấp giọng nói: "Nhà phu quân ta làm nghề y nhiều năm, muốn biên soạn một quyển dược tập, mua mấy loại dược liệu này đều là để thí nghiệm dược tính."
Tôn đại phu gật đầu, nói với dược đồng bên cạnh: "Đi lấy giáp nhất đào, phi lộ, đỉnh hồng cả công đằng lại đây."
"Dạ." Dược đồng nói.
Tôn đại phu cân đúng lượng dược, lại nói: "Phu nhân muốn dược liệu chưa bào chế, hay là thục dược(*)?"
(*) Thuốc đã nấu chín.
"Chưa bào chế."
Thẩm Nhiễm lấy dược liệu xong, trong lòng tính toán một phen, lại xoay người đi tới hiệu thuốc tiếp theo.
Chỉ là nàng không chú ý, đằng sau phiến bình phong chạm rỗng có một nam nhân dáng người cao lớn khoác áo huyền sắc đứng đó, đang nhìn chăm chú vào nàng.
Khóe miệng Chu Thuật An thoáng cong nhẹ, nhà chồng làm nghề y nhiều năm?
Nếu hắn không nhìn lầm, kia không phải là đại cô nương Thẩm gia, phu nhân của Lý Đệ hay sao?
"Chu đại nhân, thuốc đã nấu xong rồi ạ." Sở Nhất, thị vệ của Chu Thuật An nói.
Sở Nhất nhìn theo ánh mắt Chu Thuật An, nhỏ giọng nói: "Đại nhân phát hiện chuyện gì khả nghi sao?" Đi theo Chu Thuật An lâu rồi, tính tình vốn chất phác của Sở Nhất không khỏi trở nên cơ linh vài phần.
Chu Thuật An gật đầu, "Đích xác có điểm khả nghi."
Chu Thuật An yên lặng theo dõi.
Mắt thấy Thẩm Nhiễm lại đi vào một dược đường khác.
Lý do mua dược liệu cũng giống y như đúc, nhưng nội dung phương thuốc lại biến thành, "Mã mạn, pháo diệp, hồ mạn, triều sam."
Mấy dược liệu này cửa tiệm vừa rồi rõ ràng cũng có, tại sao lại không mua luôn?
Thẳng đến khi nàng đi vào hiệu thuốc thứ ba, Chu Thuật An lấy được phương thuốc hoàn chỉnh, lúc này mới hiểu rõ.
Thẩm gia đại cô nương đây đâu phải muốn biên soạn dược tập, rõ ràng là muốn chế độc mà.
Thẩm Nhiễm đếm dược liệu trong tay, đội mũ có rèm, quay người lại, vừa vặn đối mặt với Chu Thuật An.
Bốn mắt nhìn nhau, uy áp quan uy nặng trĩu trên người nam nhân đều hướng thẳng về phía nàng mà đè ép.
Thẩm Nhiễm theo bản năng nắm chặt những dược liệu trong tay, muốn nhanh chóng vòng qua người hắn rời đi, nhưng cố tình, nàng sang trái một bước, hắn sang trái một bước.
Nàng sang phải một bước, hắn cũng sang phải một bước.
Tế mi của Thẩm Nhiễm nhíu lại, tim đập gia tốc, chỉ mong đối phương có thể chủ động tránh đi.
Chu Thuật An không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy dừng trên người nàng thật lâu, cuối cùng vẫn nghiêng người tránh đi.
Tóc nàng tẩm đầy hương dược.
Thanh âm Thẩm Nhiễm vang lên gần như không thể nghe thấy, nàng nói một tiếng đa tạ.
Ánh mắt Chu Thuật An theo bóng dáng Thẩm Nhiễm xa dần, giây lát qua đi, hắn mở miệng, "Đi phủ Kinh Triệu thông báo một tiếng."
******
Lên xe ngựa, Thẩm Nhiễm có chút hoảng loạn, không nhịn được nhấc màn che lên, nói với xa phu: "Mau lên chút."
Ngực nàng phập phồng lên xuống, hoãn hơn nửa ngày mới nói với Thanh Lệ, "Vừa rồi người kia đứng ở cửa từ lúc nào? Ngươi có nhìn thấy không?"
Thanh Lệ nhìn ra Thẩm Nhiễm bất an, lắc đầu, thành thật nói: "Nô tỳ cũng không biết hắn đứng ở cửa từ bao giờ nữa, cô nương, đó là ai ạ?"
"Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An."
Nói xong, Thẩm Nhiễm liền ảo não mà cào nhẹ tóc mái.
Số lần Thẩm Nhiễm gặp qua Chu Thuật An không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều là ấn tượng khắc sâu.
Lần đầu tiên, là ngày ấy Lý Đệ yết bảng.
Một năm đó, quả thực là năm các thư sinh hàn môn lấy làm hãnh diện, trong bọn họ có một người trúng tiến sĩ, một người trúng Trạng Nguyên.
Trúng tiến sĩ chính là Lý Đệ, mà Trạng Nguyên đứng đầu bảng chính là vị mới gặp vừa rồi Chu đại nhân.
Ngày đó yết bảng, người đông nghìn nghịt, Thẩm Nhiễm bị mấy bà mối chen chúc, không cẩn thận đã dẫm lên giày hắn, đồ chơi làm bằng đường cầm trên tay cũng dính vào ngực hắn.
Khi đó toàn thân Chu Thuật An, từ trên xuống dưới cộng lại còn không đáng giá bằng hoa điền giữa trán Thẩm Nhiễm.
Nàng gật đầu nói xin lỗi.
Hắn không nhanh không chậm nói: "Không sao."
Lần thứ hai là ngày phủ Vân Dương hầu bị xét nhà.
Vân Dương hầu lãnh chỉ xong bị Chu Thuật An áp giải về ngục Đại Lý Tự, Thẩm Nhiễm khẩn cầu hắn cho nàng đi vào gặp mặt một lần.
Hắn gằn từng chữ: "Lý phu nhân quay về đi."
Chu Thuật An, tự Dung Cảnh, người Gia Hưng Tô Châu, một năm hắn nhập sĩ kia được thánh nhân thưởng thức, từ đó về sau không ngừng bò lên, bất quá mới bốn năm tay đã nắm giữ quyền cao chức trọng.
Là nhân vật thần thánh trong mắt đám thư sinh hàn môn.
Nhưng Thẩm Nhiễm biết, không quản hắn nhìn qua thanh chính liêm khiết, cương trực công chính thế nào, không có lòng dạ thâm sâu, tuyệt không ngồi lên nổi cái vị trí kia.
Thẩm Nhiễm nắm chặt bàn tay, âm thầm cầu nguyện: Hắn ngàn vạn, ngàn vạn đừng nghe được cái gì.
Xe ngựa chạy trên đường, phát ra tiếng lọc cọc không ngừng, nhưng cũng không vang dội bằng tiếng tim đập của Thẩm Nhiễm lúc này.
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm xấu.
Không thể không nói, đôi khi sợ cái gì thì cái đó tới, các nàng vừa đi qua đường Chu Tước liền nghe phía trước có người hô to: "Dừng lại!"
Xa phu kéo dây cương, hoảng loạn nói: "Đại nhân có chuyện gì sao?"
Tôn Húc lướt qua xa phu, nhấc màn xe ngựa lên.
Nhìn thấy Thẩm Nhiễm, hắn tức khắc ngơ ngẩn, sau đó ho khụ khụ vài tiếng, nói: "Ta chính là thiếu doãn phủ Kinh Triệu, bản quan nghe nói trên người phu nhân mang theo dược vật khả nghi, đặc biệt tới đây kiểm tra."
Dược trên người Thẩm Nhiễm,