Thẩm Chân kinh hoàng thất thố, vẫn chưa thể bình tâm lại, Lục Yến duỗi tay ôm nàng lên trên đùi.
“Thẩm Chân.” Hắn vỗ về lưng nàng, nói: “Nàng mơ thấy cái gì?”
Kỳ thực vào lúc hắn mở miệng hỏi câu này, hắn rất sợ, sợ nàng cũng gặp giấc mộng giống như hắn.
“Đừng sợ, nói từ từ thôi.”
Mắt nàng đỏ ửng, hít sâu một hơi mới nói: “Ta mơ thấy mẹ.”
“Ừ, sau đó thì sao?” Lục Yến tiếp tục dụ dỗ.
“Bà tới đây, ngay tại căn phòng này.”
Vừa nghe lời này, thần sắc Lục Yến phức tạp nhìn Thẩm Chân.
Ở cùng với hắn thật sự có áp lực lớn vậy sao?
“Còn gì nữa không?”
Thẩm Chân lắc đầu.
Những lời còn lại nàng không thể nói ra miệng.
“Nàng không nghe nói qua sao? Điều trong mộng đều ngược lại với thực tế.” Lục Yến cười nói.
Thẩm Chân ngước mắt trông hắn.
Lục Yến nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: “Ta mua điểm tâm của Lưu phương trai cho nàng.” Dứt lời, Lục Yến duỗi tay cầm hộp điểm tâm trên ghế tròn lại đây.
Thẩm Chân nhận lấy.
“Mau ăn đi.”
Đêm nay nàng tâm sự nặng nề, Lục Yến cảm thấy nếu nàng chỉ mơ thấy mẫu thân khẳng định sẽ không bị dọa thành như vậy.
Có lẽ chính Thẩm Chân cũng không biết, nàng vốn có thói quen nói mớ.
Lục Yến không phải chưa từng nghe thấy ban đêm nàng kêu tên người.
Chỉ là, so sánh với lần này, đại để là không giống nhau.
Rửa mặt xong, Lục Yến đi qua ôm nàng, cằm đặt trên vai, cắn nhẹ lên tai nàng, “Có việc gì thì nói với ta, đừng giữ lại rồi suy nghĩ loạn lên.”
“Ta biết rõ.” Thẩm Chân nói.
Đôi mắt Thẩm Chân cực kỳ xinh đẹp, giống như lá vàng rơi trên mặt hồ.
Tuy Lục Yến ngẫu nhiên cũng sẽ có ý xấu, cảm thấy lúc nàng khóc lên càng chọc người thương.
Hắn rốt cuộc vẫn bỏ qua cho nàng.
Thổi tắt đèn, Lục Yến nhéo nhẹ lên chóp mũi nàng, không nặng không nhẹ, giống như ôn nhu thúc giục.
Thẩm Chân không trốn, tùy ý hắn đùa nghịch.
Hắn dừng tay, nàng cúi đầu sửa sang lại đệm chăn.
Nàng không muốn nói, hắn sẽ không miễn cưỡng.
Rốt cuộc giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện, không đúng thời cơ, nói ra cũng chỉ làm sự tình càng trở nên phức tạp mà thôi......
Trong phòng tối đen, Thẩm Chân động đậy liên tục, Lục Yến ôm lấy nàng, bất đắc dĩ nói: “Ngủ đi.”
Thật lâu sau, chờ đến khi hô hấp nàng đều đặn hắn mới thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Chờ một chút......”
Bóng đêm nặng nề bao trùm, đêm còn rất dài.
Đêm đó, Lục Yến cũng nằm mộng......
Bốn phía báo hiệu ngày hè ve kêu, theo kẽ hở giữa cành lá nhìn lại, hắn chợt trông thấy Thẩm Chân, đang đứng cùng một chỗ với bạch y nam tử ở sâu trong rừng rậm.
Người nọ cao hơn nàng rất nhiều, cũng không biết cúi đầu nói gì mà chọc cho nàng mặt mày toàn ý cười vui vẻ.
Hết thảy trước mắt vừa mơ hồ vừa rõ ràng, song quyền hắn nắm chặt, nửa bước cũng khó rời đi.
Nhiều lần, hắn nhìn thấy tay nam nhân kia chạm lên tai nàng.
Lục Yến bỗng dưng mở mắt ra, nghiêng đầu, khó mà tin tưởng từng hồi trong mộng.
Lại nhìn thoáng qua tai nàng.
“Ha” Lục đại nhân ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, cười một tiếng, mộng của nàng có đáng sợ thế nào thì cũng chỉ là giả.
Mà trong mộng của hắn, tất cả đều là thật sự.
Trời còn chưa sáng, Lục Yến đã đứng dậy.
Dương Tông khom người nói: “Chủ tử, tin tức hỏi thăm Vân Dương hầu đã truyền ra.”
Lục Yến đề mi, “Thái Tử làm việc còn rất nhanh lẹ.”
******
Tin tức như vậy, tự nhiên cũng truyền tới Lý phủ.
Thời tiết vốn đang rất tốt, bỗng chốc lại mưa to như chút, từng hạt mưa lớn rơi lên mái hiên, thanh âm phát ra mang tới cho người nghe cảm giác trống trải buồn bã.
“Nhiễm Nhiễm, lát nữa thấy nhạc phụ, nàng nên biết phải nói cái gì.”
Thẩm Nhiễm liếm môi, lười lá mặt lá trái với hắn.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía, Lý Đệ và Thẩm Nhiễm ngồi cùng một chỗ, hắn nhìn sườn mặt nàng, đột nhiên phá vỡ trầm mặc.
“Thẩm gia cũng không phải cứ nhất quyết treo cổ hai lần ở Đông Cung.”
Thẩm Nhiễm nhìn thẳng hắn, “Lý đại nhân hiện tại càng ngày càng dám nói.”
Lý Đệ cười cười.
Xe ngựa vòng qua người đám người trên đường phố, xuyên qua đường Chu Tước, chậm rãi hướng về ngục Đại Lý Tự.
Trước cửa là hai vị ngục thừa đang đứng.
Thẩm Nhiễm nhấc váy chậm rãi xuống xe, đi xuống đất nàng liền tháo mũ có rèm.
Ngục thừa cầm lấy sổ ghi chép, hỏi: “Người tới là ai?”
“Thẩm Văn Kỳ chi nữ, Thẩm Nhiễm.”
“Thẩm Văn Kỳ chi tế, Lý Đệ.”
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Nhiễm không khỏi liếc nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy một màn này cực kỳ châm chọc.
Ngục sử dẫn đường, bọn họ chậm rãi đi vào trong.
Đại Lý Tự thực hành phân áp quản lý, như Vân Dương hầu có tước vị lại từng có chức quan từ thất phẩm trở lên thì bắt buộc phải có phòng giam giữ độc lập.
Bọn họ đứng trước cửa gỗ, ngục sử nói: “Một lần chỉ có thể vào một người, mỗi lần vào chỉ có mười lăm phút, ai vào trước?”
Mày Lý Đệ nhăn lại, từ trước ngực lấy ra một túi tiền nhét vào tay ngục sử, “Ta với nàng vào cùng nhau.”
Ngục sử đẩy lại, túi tiền “đương” một tiếng rơi xuống đất.
Lúc này, Chu Thuật An vừa vặn từ một phòng giam khác bình thản ung dung đi tới.
Dáng người thẳng đứng cương nghị, phấn chấn oai hùng.
Cách một bậc quan áp người chết, gặp gỡ loại quan lại có thực quyền giống như Chu Thuật An trực tiếp nhận lệnh từ tay thánh thượng, quả thật đè nát quan uy của Lý Đệ.
“Chu đại nhân.” Lý Đệ cẩn thận nói.
Chu Thuật An khom người nhặt túi tiền lên, thả lại lên trên tay Lý Đệ, không châm chọc hắn, mà nói thẳng: “Lý thị lang, đây là thánh nhân hạ lệnh.”
Thẩm Nhiễm quay đầu lại nói: “Chu đại nhân, ta có thể đi vào trước sao?”
Chu Thuật An gật đầu, xoay người lấy chìa khóa mở cửa.
Phòng lao đặc thù chỉ có một mình Vân Dương hầu, y ngồi trên giường, tóc bạc trên đầu hơi rối, lâm vào tình cảnh nghèo khó nhưng vẫn không che nổi khí chất ôn hòa nho nhã.
“Cha.” Thẩm Nhiễm đi vào, đôi mắt lập tức chuyển hồng, “Thân thể cha có tốt không?”
Nói một câu thật lòng, tình cảnh nơi này so với nàng lường trước thì đã khá hơn nhiều.
Nhìn chằm chằm người tới một lúc, ngón tay Vân Dương hầu mới khẽ nhúc nhích, nghẹn ngào nói: “Nhiễm Nhiễm.”
Y ở trong lao ngục, bốn nhi nữ đều ở bên ngoài.
Lo lắng và tưởng niệm trong lòng ngày qua ngày càng tăng thêm, y hy vọng có thể gặp mặt, rồi lại không hy vọng hài tử nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Vân Dương hầu đưa tay vuốt lại tóc.
Y chỉ ấm thuốc trên bàn, nói với Thẩm Nhiễm: “Lần trước có người đưa đại phu lại đây.”
Thẩm Nhiễm sửng sốt.
Lần trước, thánh nhân rõ ràng nói chưa cho phép người vào thăm hỏi, tự mình thăm hỏi còn đưa đại phu vào trong nhà lao, tội danh này cũng không tính là nhỏ.
Vân Dương hầu thấy nàng sửng sốt, tâm không khỏi trầm xuống, gian nan mở miệng nói: “Chân Nhi, Thẩm Chân ở đâu?”
Thẩm Nhiễm nhịn xuống vị nghẹn đắng quay cuồng trong lồng ngực, ôn nhu nói: “Bệnh của Thái Tử điện hạ đã tốt lên nhiều rồi, cha, tất cả đều đã là quá khứ.”
Bốn mắt nhìn nhau, môi Vân Dương hầu run rẩy, “Đều là cha sai.”
Thời gian cấp bách, Thẩm Nhiễm trực tiếp mở miệng hỏi: “Cha, sơ đồ công trình ban đầu ở đâu?”
“Nhiễm Nhiễm, ngày mai điện hạ sẽ đến, những việc này con không cần quản.” Vân Dương hầu dừng lại, lại nói: “Con nên sống thật tốt.”
Ngục sử ở một bên nhắc nhở nói, “Đã hết một khắc rồi.”
Thẩm Nhiễm nắm chặt nắm tay, tới gần nói vào tai phụ thân: “Lý Đệ nói gì người cũng đừng tin.”
Thẩm Nhiễm đi ra, Lý Đệ đi vào.
Chu Thuật An ở một bên lật xem án tử trong chùa, Thẩm Nhiễm đột nhiên mở miệng, “Xin hỏi Chu đại nhân, vài ngày trước ai đã đưa đại phu vào đây?”
Chu Thuật An rũ