Lúc chạng vạng, từng đám mây bồng bềnh xen kẽ với ánh chiều tà, đường phố Trường An ngựa xe như nước, thanh âm rao hàng bốn phía không dứt bên tai.
Trước mắt là thời điểm náo nhiệt nhất.
Lục Yến và hai người Tùy Ngọc, Sở Tuần ước hẹn tụ họp ở Doanh Nguyệt lâu ở chợ phía Đông, ba đại nam nhân đồng loạt đi vào ghế lô trên lầu hai, không có ca cơ phong nguyệt tiếp đón, chỉ có thể tự mình rót rượu cho mình.
Rượu quá ba tuần, Tùy Ngọc cười nói: “Tử Nghiệp(*) tính toán khi nào hồi Dương Châu?”
(*) Để cho ai quên.
Đây là tên chữ của Sở Tuần.
“Vậy còn xem Lục đại nhân khi nào muốn tại hạ rời đi.”
Sở Tuần bưng ly lên uống một ngụm, đẩy cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói: “Ta nói này nhị vị, ở địa phương này uống rượu thật sự không thú vị, ngửa đầu nhìn không thấy minh nguyệt, cúi đầu nhìn không thấy bích ba, đến tiểu khúc nhi cũng nghe không thấy, lúc các người tới Dương Châu, ta tốt xấu còn thiết yến ở trên thuyền hoa đó.”
Tùy Ngọc nhún vai, nói: “Đừng nhìn ta, chỗ này cũng không phải do ta định.”
Sắc mặt Lục Yến trầm xuống, “Nếu huynh cảm thấy không hài lòng cứ việc đổi địa phương.”
“Từ trước bên người Lục đại nhân tuy không có hồng phấn tri kỷ, không dính huân hương nhưng cũng có nhãn phúc, cũng biết hưởng thụ, chứ không đến mức thanh cao như bây giờ......” Sở Tuần bỗng nhiên ép giọng, “Sao huynh lại bị nàng quản chặt như thế?”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Yến liền dựa ra sau, khóe miệng hơi cong, “Nàng quản ta?”
Nam nhân dùng ngón cái xẹt qua ven ly, nhàn nhạt nói: “Ta cho nàng hai lá gan, huynh xem nàng có dám hay không?”
Đang nói, Tùy Ngọc liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn một cái, mắt thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, một vị cô nương đi xuống dưới.
Hắn không khỏi cả kinh, “Sao Tam muội muội cũng tới chỗ này?”
Lát sau đã nghe được trên hành lang truyền đến một loạt tiếng xôn xao, có vài chỗ ghế lô đều vén rèm sa lên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng lọt vào tai, ba người không hẹn mà cùng nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy Thẩm Chân mặc một bộ váy lụa mẫu đơn hồng nhạt ánh bạc, tay cầm một chiếc lăng phiến(*) sa mỏng mẫu đơn chậm rãi đi tới.
(*) Mạnh dạn suy đoán đây là cái dải lụa dài vắt qua hơi tay của nữ nhân, trông rất điệu đà bây bổng, giống với tạo hình của Hằng Nga trong Tây Du Ký.
Dung nhan uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đường tạo ra gió nhẹ đủ khiến cho làn váy khẽ bay, đệ nhất mỹ nhân Trường An tuy rằng đã “ Lỡ thì”, nhưng sức ảnh hưởng của gương mặt câu nhân kia một phần cũng chưa giảm.
Thế nhân đánh giá mỹ nhân phần lớn đều dựa trên ba điểm, bề ngoài, cốt tướng, dáng người.
Nam tử tuổi trẻ đều yêu thích bề ngoài, dường như chỉ cần bề ngoài có thể kích thích được lòng thương hương tiếc ngọc của bọn họ, vậy mỹ nhân nhi kia liền biến thành linh cảm để bọn họ ngâm thơ làm phú.
Nhưng theo cánh tay nam nhân càng lúc dày rộng, hưởng qua ánh trăng hoặc tư vị mê người rồi sẽ biết, có khi dáng người của nữ tử này so với hai người trước còn khiến người ta chìm đắm hơn.
Giống như Thẩm Chân 17 tuổi.
Vóc người cao gầy, eo không đủ một nắm cùng dáng người lả lướt mà y phục cũng không che nổi, câu người nhìn tới, liền nhịn không được nổi lên một cảm giác khô nóng, một cảm giác tội ác.
Chung quanh vang lên tiếng vang nhỏ vụn: “Nghe nói chưa, hai ngày trước Tôn Mật bởi vì hãm hại nàng ấy nên bị người đánh bản tử ở phủ Kinh Triệu.”
“Việc này, trong vòng ba canh giờ đã truyền khắp Trường An, làm gì có ai không biết? Tôn gia lúc này, thật đúng là mất hết mặt mũi.”
“Nhìn cặp mắt của Thẩm Tam cô nương kia đi sáng trong như nước, có khác gì nai con, sao có thể có tâm tư ác độc như vậy được? Chịu ủy khuất lớn thế, để ta kêu nàng lên nhé, thế nào?”
Đây đều là thái độ của mấy kẻ ăn chơi trác táng trong kinh đối với quý nữ nghèo túng.
Chỉ cần nhìn thuận mắt, căn bản không có gì là đường đột cả.
“Tỉnh rượu đi, nhân gia có Trường Bình hầu che chở.”
Tùy Ngọc nghe được có mấy người nói năng lỗ mãng, liền đứng dậy cười mở miệng gọi nàng, “Tam muội muội.”
Vừa thấy là thế tử Tuyên Bình hầu, mấy kẻ mới vừa rồi thất lễ lập tức không dám lên tiếng.
Thẩm Chân xoay người, ngay sau đó ôn nhu nói: “Thế tử, Sở tiên sinh.” Hai người đều chào hỏi, chỉ còn duy nhất một người.
Đuôi lông mày Lục Yến hơi chọn, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, nào biết vào lúc ánh mắt đan xen, Thẩm Chân lại vô cùng tự nhiên mà né khỏi tầm mắt hắn.Sợ người khác nhìn ra manh mối.
Tùy Ngọc có chút lo lắng cho nàng, liền nói: “Hôm nay Tam muội muội ra cửa chỉ mang theo một tỳ nữ thôi sao?”
“Còn có hai người biết công phu đang chờ muội dưới lầu.” Thẩm Chân nói.
Lúc này Sở Tuần lại nói: “Gần đây nắng nóng, bệnh của Thẩm Hoằng thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn một chút, đa tạ Sở tiên sinh lúc ở Dương Châu đã cẩn thận chiếu cố.”
Sở Tuần gật đầu, “Tam cô nương không cần khách khí, trước khi trở về Dương Châu ta sẽ đi xem nó.”
Lục Yến nhìn nàng và hai người kia nói chuyện qua lại, hai mắt thoáng chốc ùa lên vài phần bất mãn.
“không nhìn thấy ta?” Lục Yến lạnh lùng nói.
Nghe thấy thanh âm của hắn, thân mình Thẩm Chân cứng đờ, tâm đều thình thịch hai tiếng, dù sao nàng thực sự coi Tùy Ngọc là một nửa huynh trưởng.
Ở trước mặt huynh trưởng nàng không dám cùng hắn đáp lời?
Thẩm Chân ai oán nhìn Lục Yến, nhỏ giọng nói: “Gặp qua Lục đại nhân.”
Lục Yến cười nhạo một tiếng, “Mau nói với ta nàng tới đây để gặp ai?”
Nghe ngữ khí hắn, dù Thẩm Chân có là kẻ ngốc cũng hiểu được, bất luận là Tùy Ngọc hay Sở Tuần, hẳn đều là “Người có ơn”.(*)
(*) Chắc ý là mấy ông này đều giống Lục Yến có ơn với Thẩm Chân, với hiểu hết rồi không cần che dấu.
Nghĩ tới đây, tiểu cô nương liền biết giả vờ không thân cũng vô dụng, đành phải thành thật nói: “Ta đi tìm đại tỷ.”
Ánh mắt Lục Yến hơi hoà hoãn, thoáng nhìn xuống phía dưới, thấy trên tay nàng có vệt hồng liền kéo tay