Thời gian như bóng câu qua khe cửa, nhoáng cái đã tới tháng bảy.
Bởi vì phủ Kinh Triệu kịp thời tróc nã người mang bệnh dịch, trận ôn dịch này cuối cùng cũng không ập xuống Trường An.
Cùng lúc đó, trong kinh xảy ra một chuyện lớn.
Bệnh tim của Trịnh kinh triệu lại lần nữa phát tác, sau khi biết được không có biện pháp trị tận gốc chỉ có thể tĩnh tâm tu dưỡng liền thừa dịp lần này Lục Yến lập công, đưa ra quyết định từ quan.
Ngày 7 tháng 8, Lục Yến ngồi lên vị trí Kinh Triệu phủ Doãn.
24 tuổi, tay cầm quyền cao, quan cư tam phẩm.
Tuổi trẻ khiến người ta hâm mộ.
Mà Lạc Dương bên kia, chứng cứ thứ sử Diêu Tranh cùng Đột Quyết cấu kết vô cùng xác thực, xét nhà, tội liên đới, cả tộc Diêu thị bị treo trước cửa thành, vàng bạc tài bảo trong phủ, tất cả đều trở về kinh đô.
Lục hoàng tử tự thỉnh đi Lạc Dương trị dịch, nghĩa cử này tuy phấn chấn dân tâm nhưng trên đường đi trị dịch, Lục hoàng tử lại bất hạnh nhiễm phải ôn dịch, đại phu dẫn đầu cả ngày lẫn đêm chạy theo sau mà bảo hộ mệnh của hắn.
Thánh nhân nghe nói việc này dù chưa triệu hồi hắn ta cũng ra lệnh đưa viện chính Thái Y Thự đi Lạc Dương.
Hứa hoàng hậu ở trong điện An Hoa thở dài một hơi......!
Từ một khắc Công Bộ thượng thư bị cách chức truyền ra, Chiêu di nương ở Lý phủ tựa hồ càng được thêm sủng ái, ngày ấy Hà Uyển Như sảy thai, khóc đến tê tâm liệt phế, mắng to Chiêu di nương là đồ hồ mị tử, Văn thị đau lòng tôn tử cũng ở một bên hát đệm.
Lý Đệ thấy Văn thị thương tâm rơi lệ, không thể đổ thêm dầu vào hỏa, đành phải nhận lời Hà Uyển Như sẽ cho nàng ta thêm một hài tử, đồng thời kêu nàng ta không được đổ oán gián lên người Chiêu di nương.
Lý Đệ sở dĩ sủng ái Chiêu di nương chính vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất, tự nhiên là bởi Chiêu di nương có công phu của hồ ly tinh, quả thực khiến nam nhân mê muội, thứ hai, Chiêu di nương là người của Hứa hậu, mật tin từ Lan Ninh uyển truyền ra đâu phải chỉ có một hai phong, Lý Đệ sủng ái nàng ta, thân cận nàng ta khác gì biểu hiện trung thành với Hứa hậu đâu.
Thứ ba, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, hắn muốn vị trí Công Bộ thượng thư.
Nhã viện u tĩnh, sáng sớm những tia nắng đầu ngày tiêu sái tiến vào phòng, Thẩm Nhiễm xốc chăn màn lên, lê giày xuống đất.
Thanh Lệ hầu hạ nàng rửa mặt, "Sắc mặt cô nương có chút tái nhợt, có cần dùng chút phấn không ạ?"
Thẩm Nhiễm lắc đầu.
Đúng lúc này, một tì nữ tên Quất Diệp vội vàng chạy tới.
Thẩm Nhiễm từ trong gương đồng nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, bình tĩnh nói: "Nói đi." Hai chỗ sân kia ngày ngày đều không khác gì hát tuồng.
Quất Diệp hít sâu một hơi, nói: "Hôm qua Hà di nương bị bệnh, một đêm sốt cao, vừa rồi lang quân đi thăm nhưng kia Chiêu di nương đột nhiên nháo lên muốn ăn bánh đậu đỏ......"
Thanh Lệ nói: "Nói tiếp."
Quất Diệp rũ mi nói: "Lang quân cưỡi ngựa đi chợ phía đông rồi ạ."
Ánh mắt Thanh Lệ cứng lại, lập tức xoay người nhìn cô nương nhà mình.
Những việc này, trước kia không ít lần Lý Đệ làm vì Thẩm Nhiễm.
Hồi tưởng lại lúc phủ Vân Dương hầu còn chưa xảy ra chuyện, đừng nói là đi chợ phía đông mua cái gì mà đậu đỏ, chỉ cần Thẩm Nhiễm chớp mắt nhiều thêm một lần Lý Đệ cũng phải đến nâng mặt nàng, kỹ càng kiểm tra một phen.
Nhớ rõ có một năm vào đông, Thẩm Nhiễm bị nhiễm phong hàn.
Thẩm Nhiễm không muốn lây bệnh cho hắn, nên sáng sớm liền phái người báo hắn không cần lại đây, nào biết Lý Đệ một hai phải tự mình chiếu cố nàng, đút thuốc, lau mình đều là tự tay làm lấy, Thẩm Nhiễm bảo hắn đi, hắn càng phải ở lại.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Lý Đệ bắt đầu hắt xì ho khan, Thẩm Nhiễm lại dần dần tốt lên.
Thẩm Nhiễm hỏi hắn có khó chịu hay không.
Hắn nói, đáng giá.
Không thể không nói, Lý Đệ người này giống như trời sinh đã biết dỗ dành nữ nhân, tướng mạo tuy không tính là tuấn mỹ vô song, nhưng cặp mắt thâm tình chân thành kia sẽ làm nhiều người lầm tưởng hắn rễ tình đâm sâu, ánh mắt giống như một thanh lợi kiếm, dễ như trở bàn tay là có thể công phá tâm phòng tuyến của nữ nhân.
Thanh Lệ vẻ mặt lo lắng, lẩm bẩm nói: "Cô nương......"
Thẩm Nhiễm kéo vành tai, đối diện với gương đồng đeo khuyên tai, thấp giọng cười nói: "Không sao." Là Lý Đệ dạy nàng, hoá ra, dù đáy mắt toàn ý cười cũng có thể là lừa gạt.
Sẽ không có người nào đáng giá để nàng tin tưởng lần nữa.
******
Buổi chiều, Thẩm Nhiễm đi một chuyến tới chợ phía tây.
Đẩy cửa Bách Hương, đi vào trong vừa lúc nhìn thấy Thẩm Chân khom người xử lý hoa cỏ.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, đặt hai trương khế đất tới trước mặt Thẩm Chân.
Thẩm Chân cầm lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Nhiễm, "Đại tỷ, đây không phải......"
"Phải, của hồi môn tỷ đã lấy về được, lần trước nghe muội nói muốn mở cửa hàng trà đạo ở chợ phía đông bên kia, ta thấy vị trí hai gian cửa hàng này không tồi."
Thẩm Chân tiếp nhận, nhìn thoáng qua nói: "Vị trí này thật sự rất tốt."
Thẩm Nhiễm nhìn hai má nàng ẩn hiện má lúm đồng tiền nói: "Cho muội, cầm lấy đi."
Thẩm Chân tuy không muốn lấy bạc của Lục Yến, nhưng cửa hàng Thẩm Nhiễm cho nàng lại không chút kháng cự.
Thế cho nên sau khi Lục Yến nghe được việc này lập tức kéo lỗ tai Thẩm Chân chất vấn: "Tóm lại là nàng coi ta như người ngoài, đúng không?"
Thẩm Nhiễm ngồi xuống, tự mình rót đầy một chén nước, hỏi: "Còn giải quyết được?"
Thẩm Chân nói: "Tiền bạc trên tay muội tích cóp cũng khá ổn rồi, đang tính mời Lỗ quản gia làm việc cho nhà chúng ta trước kia trở về, kêu hắn giúp đỡ xử lý."
Thẩm Nhiễm gật đầu, "Như vậy cũng tốt, rốt cuộc không thể đều tự thân làm mọi chuyện.
Có cần điều gì muội cứ việc nói với ta."
Tiếng kẻng vang lên, Thẩm Nhiễm hồi phủ, nàng mới vừa bước vào cửa, đã thấy hai tỳ nữ quay đầu liền chạy, một người chạy nhanh hơn chút, một người khác bị nàng trực tiếp ấn xuống.
"Ngẩng đầu lên, nói, vì sao thấy ta liền chạy?"
Tỳ nữ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Thẩm Nhiễm liền trực tiếp quỳ xuống, "Phu nhân thứ tội, phu nhân phạt nô tỳ đi!"
Đến tội còn chưa định đã thỉnh phạt, ý đồ kéo dài thời gian không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Nhiễm lập tức đi qua người nàng ta, trở về sân viện của mình.
Nàng vén rèm lên, đi vào nội thất, vẫy tay, sương khói bốc lên từ lư hương có chút sặc mũi.
Thẩm Nhiễm ngồi lên trên giường nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện chỗ nào kỳ dị, lại trong nháy mắt cúi đầu, hô hấp đột nhiên cứng