Lúc chạng vạng, gió lốc ào ào, một trận mưa to qua đi, không khí mát mẻ hợp lòng người, rặng mây đỏ rọi lên thềm đá trước cửa lớn của phủ Kinh Triệu.
Lục Yến mang theo Mạnh Duy đến gần phòng ký tên, mày hơi nhíu lại, nói: “Lỗ đại nhân làm sao vậy?”
Lỗ tham quân như ở trong mộng tỉnh lại “Ai” một tiếng, sau đó mới bỏ tay che trên mặt đi, lộ ra một đôi mắt bầm tím.
Dấu vết như vậy hiển nhiên là bị người đánh.
“Để Lục đại nhân chê cười.” Lỗ tham quân giơ tay xoa đáy mắt.
Mạnh Duy nghi hoặc nói: “Ta nhớ rõ Lỗ đại nhân buổi sáng vẫn còn tốt lắm mà......!Chẳng lẽ là lúc sáng ra ngoài gặp phải điêu dân?”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lục Yến nói.
Tôn Húc thấy Lỗ đại nhân thật lâu không mở nổi miệng, liền đứng dậy thay hắn kể lại lý do “Mắt bầm tím”.
Lỗ tham quân gần đây tâm sự nặng nề, Tôn Húc hỏi qua mới biết, hoá ra là tiểu thiếp trong nhà có thai.
Có con nối dõi vốn là chuyện tốt, nhưng sầu là ở chỗ bụng thiếp thất lại lớn trước người ở chính phòng đằng trước.
Chính thê của Lỗ tham quân vốn cũng không làm khó thiếp thất kia, trước mắt lại như nước với lửa.
Lỗ phu nhân bỏ xuống một câu “Chàng xem mà làm”, rồi lập tức trở về nhà mẹ đẻ, hành động như vậy có khác gì với buộc Lỗ tham quân phải đưa ra lựa chọn đâu.
Lỗ tham quân cùng thiếp thất đối mắt tĩnh tọa một đêm, chén thuốc phá thai kia chung quy vẫn không hạ được.
Mấy ngày sau Tống gia thấy Lỗ tham quân vẫn không đi đón người, cũng nổi trận lôi đình.
Giữa trưa hôm nay đệ đệ Lỗ phu nhân mới tự mình tìm tới nha môn, Lỗ tham quân sau khi rời khỏi đây thì theo tiểu cữu ca ra ngoài giao lưu quyền cước.
Lỗ tham quân không trốn, chỉ đứng im chịu đòn vì thế mới có hai con mắt bầm tím này.
Nghe Tôn Húc nói xong, Lục Yến nói với Lỗ tham quân: “Lệnh khốn vừa đi, ngài lập tức đi dỗ vậy nàng nhất định biết trong lòng ngài không bỏ xuống được nàng, tính tình tự nhiên sẽ càng lúc càng lớn.”
Lỗ tham quân giương mắt nói: “Nhưng việc này rốt cuộc là ta đuối lý, là ta làm mất thể diện Tống gia.”
Lục Yến bất đắc dĩ nói: “Ngài là mệnh quan triều đình, chuyện nhà lại nháo đến tận cửa nha môn, bọn họ có từng để ý thể diện của ngài chưa?”
Nghe Lục Yến nói mấy lời, Lỗ tham quân sao lại không hiểu.
Nhưng rõ ràng là hắn sai trước, thật sự là nửa phần tính tình cũng không dám phát.
Lúc này, Mạnh Duy thấp giọng nói: “Nếu Lục đại nhân gặp gỡ việc như vậy, ngài thấy nên làm thế nào?”
Lục Yến buông hồ sơ vụ án trong tay, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ là được.” Theo hắn thấy, tật xấu của nữ tử phần lớn đều là do được chiều mà thành, cứ mặc kệ cho bình tĩnh lại, khẳng định có thể tỉnh táo không ít.
Tôn Húc sờ chóp mũi không nói, hắn là lần đầu nghe thấy có người đi khuyên người khác như vậy.....!
Tôn Húc xấu hổ cười, đi đến bên người Lỗ tham quân, vỗ lên vai hắn, dùng tay chắn môi, thấp giọng nói: “Bản thân Lục đại nhân chưa thành gia, đây là đứng nói chuyện không chê eo đau, ngài đừng có nghe ngài ấy, phu nhân của mình nên dỗ thì phải dỗ, lệnh khốn tính tình tuy có chút ngay thẳng nhưng cũng không có ý xấu, đơn giản là muốn ngài chịu thua thôi.”
Lỗ tham quân vô cùng cảm động nhìn Tôn Húc, “Đa tạ Tôn đại nhân.”
Lục Yến hạ khóe miệng.
Đều bị đánh thành bầm tím mắt rồi còn nói là ngay thẳng?
Người này ấy mà, xét đến cùng chỉ có thể nghe vào lời mình muốn nghe.
Một lúc lâu qua đi, Mạnh Duy đưa bản sao chép hồ sơ cho Tôn Húc, nói: “Tôn đại nhân xem như vậy đã được chưa?”
Tôn Húc thấp giọng nói câu một được rồi, chợt, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Gió nhẹ lành lạnh, bóng cây lay động, là một ngày đẹp trời.
Tôn Húc quay đầu lại nói: “Ta nghe nói Ngư Phái lâu ở chợ phía tây mới khai trương, mấy vị đại nhân có hứng thú đi một chuyến không? Vả lại chúng ta còn chưa ăn cơm cùng tiểu Mạnh đại nhân lần nào đâu.”
Lỗ đại nhân trước mắt thật sự không muốn hồi phủ, vội vàng gật đầu.
Mạnh Duy mắt trông mong quay đầu lại nhìn Lục Yến.
Lục Yến: “......” Đành phải gật đầu theo.
******
Phủ Kinh Triệu cách chợ phía tây không xa, bốn người đảo mắt đã tới địa phương cần đến.
Ngư Phái lâu sở dĩ có cái tên này chính bởi vì món ăn chiêu bài chỗ này chủ yếu đều là cá.
Có lẽ vì hôm nay mới khai trương, cửa còn viết tặng cơm cháo, cho nên khách nhân cũng đông hơn một ít.
Tiểu nhị cầm vải bố trong tay, khom người nhanh chóng lau bàn, vừa nhấc đầu liền thấy được bốn kiện quan bào, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, “Sương phòng lầu hai đã đầy khách, bốn vị quan gia ngồi nơi này được không?”
Tới cũng tới rồi, còn có thể đi sao?
Lục Yến gọi món chiêu bài là cá chép, đầu cá trích, thịt mã não, đậu hũ nước mắm, bốn chén tố mặt, còn gọi thêm hai vò rượu Thường Châu Lan Lăng.
Tiểu nhị nhiệt tình cười nói: “Hôm nay khai trương, đầu bếp nữ trong tiệm còn cố ý làm thêm thanh đoàn ngày thường không có.
Thanh đoàn dùng cỏ xanh làm nước, lấy bánh đậu, hạt mè, hoa hồng làm nhân, lại dùng bột nếp làm thành nắm, sắc như bích ngọc, thơm ngọt ngon miệng, quan gia có muốn nếm thử không ạ?”
Lỗ tham quân lắc đầu, điểm tâm này hiển nhiên đều là dành cho cô nương gia ăn, hắn nghe xong đã không có hứng thú.
Tôn Húc cùng Mạnh Duy cũng đều lắc đầu theo.
Ai ngờ lúc này, Lục Yến thế nhưng xé trời(*) nói một câu, “Gói cho ta một phần.”
(*) Ý nói câu nói của Lục Yến rất bất ngờ, không ai nghĩ sẽ nói ra.
Tôn Húc không khỏi nhướn mi chửi thầm: Người miệng độc như vậy cư nhiên thích ăn đồ ngọt?
Chợ phía tây khó giữ được chuyện gì, bọn họ lại không ngồi trong sương phòng, người mặc quan phục, dáng vẻ phong thần tuấn lãng tự nhiên rất gây chú ý, ánh mắt của tiểu nương tử chung quanh không ngừng phiêu đãng về phía lầu một.
Ăn không sai biệt lắm, rượu cũng được đưa lên.
Tôn Húc thấy ánh mắt Mạnh Duy nhìn Lỗ đại nhân toàn là đồng tình, không khỏi trêu ghẹo nói: “Tiểu Mạnh đại nhân đã đính hôn chưa?”
“Vẫn chưa.” Mạnh Duy ngồi thẳng sống lưng nói: “Ta chỉ nghĩ giống Lục đại nhân như vậy, làm một cánh tay đắc lực, nguyện tận trung báo quốc, vì Đại Tấn ta ra sức!”
Lục Yến cầm ly trong tay đang chuẩn bị uống một ngụm, không khỏi cong khóe môi.
Tôn Húc buồn cười, “Tuổi ngài còn nhỏ mà đã có giác ngộ lớn vậy rồi sao?”
Mạnh Duy uống một ngụm rượu, lá gan cũng phình ra, gằn từng chữ: “Không dối gạt các vị đại nhân, lúc trước ta ở huyện nha thường nghe bá tánh lén oán giận nha môn, không phải nói mười nha môn có chín cái làm việc dơ bẩn thì cũng nói quan châu không bằng quan huyện, quan huyện không bằng quan sai......!Khi đó ta liền thề, nếu có ngày ta được lên chức nhất định sẽ không phụ mũ ô sa trên đầu.”
Lục Yến hơi nhích lại phía sau, tùy ý thưởng thức ly.
Trong mắt xa cách và thấu triệt, hiển nhiên là người ở địa vị cao đã lâu mới lắng đọng ra dáng vẻ như vậy được.
Người như vậy, khóe miệng ngậm một mạt cười, thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mạnh Duy nhìn Lục Yến, cảm tình ngưỡng mộ trong mắt giống như sắp tràn cả ra ngoài.
Thấy thế, Tôn Húc không khỏi đỡ trán, vị tiểu Mạnh đại nhân này thật đúng là