Rượu không say người, người tự say.
Tô Thất Thất say.
Nàng chỉ uống một ly rượu nhưng lại say đến bất tỉnh nhân sự.
Nguyễn Lương Ngọc cẩn thận đỡ nàng lên giường, dùng khăn ướt lau mặt cho nàng.
Tô Thất Thất liên tục mê sảng, da thịt nàng tái nhợt khiến người ta có cảm giác chỉ cần dùng sức lau một cái sẽ khiến nàng vỡ mất.
Nàng mở mắt, con ngươi đen nhánh tràn đầy hơi nước nhìn chằm chằm Nguyễn Lương Ngọc, một lúc nàng nở nụ cười ngu si, một lúc lại cau mày.
Nguyễn Lương Ngọc cẩn thận lau cho nàng.
Vầng trăng ngoài cửa sổ đã nhô lên cao, ánh trăng sáng nhè nhẹ xuyên qua khung cửa, miễn cưỡng bao phủ khắp thân thể nửa tỉnh nửa say của nàng.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lương Ngọc ngắm nhìn khuôn mặt nàng ở khoảng cách gần thế này, hắn có thể thấy rõ hàng lông mi của nàng.
Đột nhiên hắn buông chiếc khăn ra, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ xuống mặt nàng, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, có một cảm giác mãnh liệt ập đến, mãnh liệt muốn……
Hắn chậm rãi cúi đầu nhàn nhạt hôn lên mắt nàng, Tô Thất Thất trừng mắt nhìn hắn rồi cười.
Nguyễn Lương Ngọc hơi chột dạ, nhưng lại nghĩ đến lúc nãy nàng còn hôn hắn, giờ hắn hôn nàng xem như là công bằng thôi.
Nàng đã say, ngày mai chắc chẳng nhớ cái gì đâu!
Hắn thả lỏng một chút, nhìn Tô Thất Thất không chút phòng bị nào rồi chẳng hiểu tại sao nở một nụ cười thỏa mãn.
“Thiếu gia…” Tô Thất Thất bỗng nhiên lật người nỉ non.
Nguyễn Lương Ngọc nháy mắt cứng đờ, ngay cả nụ cười vừa hé cũng đông cứng lại.
“Hách Liên..
Cung … Hách Liên…”
Nguyễn Lương Ngọc đứng dậy, một cỗ tức giận lan tỏa khắp lòng ngực.
Hắn hung hăng nhìn Tô Thất Thất vẫn đang mê sảng, bàn tay thon dài nắm chặt lại, khí tức mờ mịt đó đủ khiến ánh trăng ảm đạm mấy phần.
Nàng..
đang gọi tên ai vậy?
Nàng… đang nghĩ đến ai thế?“Thất Thất, nàng thích không?” Trên con phố náo nhiệt kẻ đi người đến, Nguyễn Lương Ngọc đứng trước một tiệm thuốc cười cười nhìn Tô Thất Thất.
Sáng sớm bị gọi dậy, Tô Thất Thất nghỉ ngơi một đêm nên nhìn không ra vẻ chán nản lúc say rượu nhưng cơn buồn ngủ là khó tránh khỏi.
“Ngươi dẫn ta tới tiệm thuốc làm chi?” Nàng nghi ngờ hỏi, bọn họ đang đứng trước một tiệm thuốc đây.
Nàng nhớ rõ nơi này là “Tiệm thuốc Vĩnh An” mà, lúc nào lại đổi thành “Tiệm thuốc Thất Thất” thế kia?
Thất Thất..
khoan đã! Tô Thất Thất giống như ý thức được điều gì, “Đây là món đồ hôm qua ngươi nói?” Nàng rất kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ đến Nguyễn Lương Ngọc sẽ trực tiếp tặng hiệu thuốc cho nàng.
“Y thuật của Thất Thất tốt như thế, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích nó.” Nguyễn Lương Ngọc mong đợi chờ Tô Thất Thất trả lời.
“Ta rất thích.” Tô Thất Thất phức tạp nhìn bảng hiệu, “Nhưng ta không thể nhận nó được.”
Nàng thật sự không thể nhận được, đối với một người luôn khiêm tốn như nàng, tấm bảng hiệu lớn thế này quả thật quá mức rêu rao.
Như thế sẽ khiến nàng dễ dàng bại lộ, huống chi nàng cũng chẳng có lí do gì mà nhận nó.
Y thuật của nàng đúng là tốt thật nhưng chưa chắc khi bắt đầu làm ăn sẽ tốt.
“Tại sao? Ta nghĩ là nàng sẽ thích chứ?” Nguyễn Lương Ngọc ảm đạm cúi đầu, hắn nhớ đến mấy câu nàng lẩm bẩm hôm qua, “Nàng cứu ta, ta hồi đáp nàng là phải mà..”
Nếu là ngươi kia đưa, chắc nàng sẽ rất vui vẻ nhận lấy nhỉ?!
“Không phải do ngươi, mà nguyên nhân là ở chính ta.
Ở Tô gia Ngư thôn này sẽ không có ai tin tưởng y thuật của ta.” Tô Thất Thất thẳng thắn, huống chi bệnh của nàng nàng còn trị không hết thì làm sao lại đi chữa trị cho người khác được chứ?!
Nói đến chuyện này, Nguyễn Lương Ngọc gần như cũng hiểu được đại khái, nghe được nguyên nhân không phải do hắn, trong lòng thở phào một hơi rồi cười nói, “Thất Thất, nàng yên tâm đi.
Ta đã đi bái phỏng hết rồi, cũng đã thay nàng giải thích, bọn họ sẽ không có thành kiến với nàng nữa đâu.”
Hắn rất khó tưởng tượng được hắn sẽ làm những chuyện này.
Đi viếng thăm từng nhà, giải thích từng chút một, người không nói lý lẽ có, người không thèm nghe giải thích cũng có.
Nếu là trước đây hắn đã sớm mất kiên nhẫn rồi, nhất là hắn sẽ không hạ thấp mình đi giải thích, nhưng hắn thật sự làm được.
Mấy ngày nay, hắn đi giải thích với người khác chỉ vì cho nàng một phần ngạc nhiên trong ngày đặc biệt này thôi.
“Ngươi….” Tô Thất Thất than thở, “Sao ngươi biết hôm nay là sinh thần ta?” Ngày này, đối với nàng mà nói, nhiều nhất cũng chỉ có thống khổ.
“Ta nhìn cuốn lịch kia, trên đó nàng có ký hiệu qua.”
Tô Thất Thất nhớ đến một ngày trước kia, Nguyễn Lương Ngọc tự nhiên nổi hứng đi xem lịch, thậm chí còn lật từng trang của cuốn lịch năm ngoái ra xem.
Nàng không nghĩ tới, hắn kiên nhẫn như thế chỉ vì tìm ra ngày sinh của nàng.
“Ta không thể báo đáp ngươi.”
“Vậy nàng lấy thân báo đáp đi!” Nguyễn Lương Ngọc giả vờ đùa giỡn, nhưng sâu trong đáy mắt là một cỗ nghiêm túc khó tả.
Tô Thất Thất an tĩnh nhìn hắn, một lúc sau mới nói, “Chuyện này không đùa được.”
Nguyễn Lương Ngọc chỉ đành cười khổ, “Ta chỉ đùa chút thôi mà..”
Tiệm thuốc Thất Thất.
Tô Thất Thất không cách nào cự tuyệt được nên đành nhận nó.
Chuyển nhượng tiệm thuốc tốn rất nhiều bạc, không biết tên Nguyễn Lương Ngọc kiếm đâu ra nữa, nàng cũng chẳng muốn đoán mò.
Lúc sang lại tiệm thuốc, đống dược liệu và tiểu nhị được giữ lại, ông chủ cũ đi chỗ khác làm ăn nhưng vẫn không quên tiểu nhị theo mình nhiều năm.
Lúc chuyển nhượng tiệm thuốc luôn nhấn mạnh phải giữ hai tên tiểu nhị lại.
Tô Thất Thất lần đầu đến tiệm, chuyện đầu tiên phải làm đó là thanh lý dược liệu.
Nàng khá kĩ tính trong công đoạn thanh lý dược liệu.
Chỉ cần là dược liệu vì để lâu mà mất tác dụng nàng đều lấy ra hết.
Vì thế, ngày đầu tiên Tô Thất Thất đã sửa sang toàn bộ tiệm thuốc, tất cả dược liệu được chọn lựa tỉ mỉ, quét dọn tiệm thuốc một lượt cho sạch sẽ.
Nguyễn Lương Ngọc cũng bắt tay làm cùng nàng, đến khi Tô Thất Thất hài lòng gật đầu thì trời đã tối, một ngày cứ như thế trôi qua.
Sau mấy ngày chăm chỉ, Nguyễn Lương Ngọc bắt đầu lười biếng trở lại.
Lúc Tô Thất Thất tới tiệm thuốc, hắn đi theo hỗ trợ nhưng về đến nhà lại trực tiếp cuộn mình trong chăn.
Sau ngày mười lăm, thành Tây Phong lại đón tiếp một đợt tuyết, cho dù đã mặc thêm áo bông nhưng tay chân vẫn lạnh ngắt.
Tiệm thuốc Thất Thất có hai tiểu nhị, hai người nọ là chị em ruột được mướn vào làm cùng lúc.
Lần đầu gặp Tô Thất Thất, hai người có chút lo lắng, sợ nàng sẽ gây khó khăn.
Ở Tô gia Ngư thôn này tìm được một công việc cũng chả dễ dàng gì, hơn nữa, tiền công ở chỗ này cũng không tệ lắm.
Tô Thất Thất nói năng rất thận trọng, ít nhất nàng không để ai trong hai người họ có một nụ cười thả lỏng.
Thế nhưng bầu không khí này rất nhanh được hóa giải, bởi vì bên cạnh Tô Thất Thất còn có Nguyễn Lương Ngọc.
Có hắn, trước tiên là màn giới thiệu quen thuộc sau đó hắn trở thành bằng hữu với hai người nọ một cách nhanh chóng.
Cơ hồ là trong khoảng thời gian Tô Thất Thất nhìn quanh tiệm thuốc một vòng, Nguyễn Lương Ngọc và hai chị em kia đã trò chuyện rất vui vẻ, ít nhất, bầu không khí ngột ngạt ban đầu đã thay đổi rồi.
Sau đó, Nguyễn Lương Ngọc nói, “Bà chủ của hai người là một người lương thiện tốt tính.”
Nhất thời hai người bỗng chuyển ánh nhìn qua Tô Thất Thất, đặt cho nàng một ánh mắt tín nhiệm.
Tô Thất Thất không được tự nhiên ho khan một tiếng, không biết Nguyễn Lương Ngọc nói gì với