Biên giới Ất Lan thành, Thành Bắc.
Tuyết rơi ào ào, Thủy Nguyệt lâu người đến người đi, thiếu gia công tử quần áo tinh tế từ ngàn dặm xa xôi cũng chạy đến, chỉ để nhìn thấy diện mạo của người đẹp.
Đồn rằng, ở Thủy Nguyệt lâu mỹ nhân kiểu nào cũng có, xinh đẹp quyến rũ, lãnh đạm vô tình, thẳng thắn dứt khoát, vừa vào Thủy Nguyệt lâu, thì chuyện gì cũng gạt sang một bên.
Đồn đại chưa hẳn có thể tin, nhưng nếu nói là say lòng người, thì có thể tin được.
Tủy Nguyệt lâu, mỹ nhân trang điểm vô cùng xinh đẹp, tay cầm khăn lụa mềm mại thơm tho, ánh mắt phong lưu, hết thảy đều là phong thái mê người.
Các nàng lắc lắc eo, cười cười nói nói, thỉnh thoảng có công tử cười đùa lấy tay sờ xoạng, các nàng như muốn từ chối bàn tay của công tử kia mà đưa tay ra khẽ vuốt, đôi mắt long lanh, không ai có thể chối từ.
Nhưng giờ phút này, khi tuyết đang rơi, một vị công tử mặc quần áo trắng đi tới.
Hắn không mở dù, bông tuyết bay bay nhẹ rơi lên vai, trên tóc hắn, dường như hắn cũng không để ý đi gần tới mới nhìn ra một thân hình gầy yếu nhưng lại làm nổi nên vẻ phong nhã khó có thể diễn tả.
Sắc mặt của thiếu niên rất thản nhiên, nước da như ngọc, trong chốc lát mọi người nhìn mà có chút say mê.
Thiếu niên này từ xa đến, so với bông tuyết kia lại càng rung động lòng người hơn.
Mỹ nhân Thủy Nguyệt lâu đưa mắt nhìn nhau, trong nháy mắt nhìn về phía vị thiếu niên vô cùng phong nhã đang đi tới kia.
Thật thích vị công tử đó quá, nhưng tại sao nhìn hắn giống như bị ném vào cửa thế kia.
“ Hắn là ai vậy?”
Người này, so với mỹ nhân ở Thủy Nguyệt lâu còn thu hút hơn.
“ Chậc chậc, chúng ta đi vào thôi, nếu như gặp được cũng coi như được mở mang tầm mắt.”
“…” mỹ nhân đã đi xa, các thiếu gia công tử nhìn nhau, bất đắc dĩ bước vào Thủy Nguyệt lâu.
Nguyễn Lương ngọc bị bao vây trước cửa Thủy Nguyệt Quang lâu, bốn mỹ nhân õng à õng ẹo làm dáng chặn lại trước mặt hắn, trên nền trắng bây giờ đã xuất hiện mấy dấu chân.
Nếu như Tô Thất Thất nhìn thấy, nhất định sẽ lại nói một câu đáng tiếc.
Nguyễn Lương Ngọc không khỏi nghĩ đến.
Rồi sau đó lại cảm thấy mình thật không có chí khí, nàng nói như vậy mà mình cũng giận dỗi bỏ đi, tuy rằng lúc đầu định vài ngày nữa tốt hơn rồi sẽ trở về, nhưng sao có thể nhanh như vậy?
Nếu hiện tại trở về, không biết nàng sẽ có biểu cảm gì?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Nguyễn Lương Ngọc lập tức gạt đi, không thể như thế được! Tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy, dù thế nào hắn cũng nên giả bộ tức giận… ôi! Nhưng vì sao hắn không tức giận dù chỉ là một chút?
“Công tử, đây là lần đầu tiên ngài đến đây sao? Tại sao trước đây muội muội chưa từng thấy huynh?” Mỹ nhân ngại ngùng kéo ống tay áo Nguyễn Lương Ngọc, nở nụ cười xinh đẹp làm rung động lòng người.
“Đúng vậy, ta tên là Vũ Nhi, công tử vào đây ngồi được không?” một mỹ nhân mặc váy tím kéo ống tay áo kia của Nguyễn Lương Ngọc, muốn lôi kéo hắn đi vào Thủy Nguyệt lâu.
Nguyễn Lương Ngọc khẽ nhíu mày, không hiểu sao, hắn nhìn mấy người này, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét, theo phản xạ muốn kéo ống tay áo về.
Hắn cảm thấy nhất định mình đã bị lây Tô Thất Thất!
Nàng không để ý hắn! Nàng nói không thích hắn một chút nào! Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy vừa tủi thân vừa khó chịu, liền giận dỗi mà nói đùa: “ Mỹ nhân, chẳng phải bây giờ ta đến gặp nàng rồi sao?” Hắn vừa nói vừa đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân, chạm phải lớp son phấn thật dày, cảm xúc khó chịu trong lòng hắn càng trở lên mãnh liệt.
Hay là tại Tô Thất Thất nhà hắn tốt, bất cứ điểm nào hắn nhìn cũng đều thấy tốt!
Nguyễn Lương Ngọc cắn răng, hắn nhất định là bị trúng độc rồi! Vì sao vừa mới đi được một lát, hắn đã không ngừng nhớ Tô Thất Thất, đã năm mười lần hắn muốn lập tức trở về.
Đáng chết, cả thủy Nguyệt lâu lớn như vậy chẳng lẽ không có cái gì có thể làm hắn tạm thời quên đi người kia sao? Bây giờ hắn không thể quay về đâu! Hắn không thể để Tô Thất Thất thấy hắn dễ bị dụ dỗ, dễ bị đuổi đi được! Nếu không sau này nàng càng thêm coi thường hắn!
Cho nên
“ Ta muốn hoa khôi ở chỗ các người.” Thiếu niên ngông cuồng nói.
Vũ Nhi che miệng khẽ cười “ Công tử, không phải ai cũng gặp được Liên tỷ tỷ.” Người tới nơi này, có ai không muốn gặp hoa khôi.
“Như thế nào mới có thể gặp hoa khôi?”
“Công tử, huynh không thích bọn ta sao?” Một mỹ nhân hai mắt rưng rưng nhìn Nguyễn Lương Ngọc.
Đúng vậy, công tử, chúng ta có thể hầu hạ huynh thật tốt mà.
Nguyễn Lương Ngọc kiên quyết: “Ta muốn gặp hoa khôi.”
Nếu thật sự có thể so sánh được, có lẽ hắn sẽ cảm thấy phán khởi mà lập tức trở về, sau đó cam tâm tình nguyện đến trước mặt Tô Thất Thất.
Hoa khôi, tên gọi Tinh Liên, năm năm trước, ở cuộc thi hoa khôi võ lâm, đã một lần đoạt được danh hiệu hoa khôi, cho đến nay không có ai qua được.
Nghe nói nàng cầm kì thi họa mọi thứ đều thông thạo, tư sắc lại càng mê người, một cái nhăn mày, một nụ cười đều có thể mê hoặc lòng người.
Tiếc là, một lần nữa Nguyễn Lương Ngọc lại thất vọng.
Hắn vừa bước vào Thủy Nguyệt lâu, lập tức liên có một gã sai vặt đi tới, cung kính mời: “ Công tử, tiểu thư nhà chúng ta có lời mời.”
Nguyễn Lương Ngọc thật không thể ngờ là, trong khi mình còn đang tơ tưởng mỹ nhân thì ở một nơi gần đó sớm đã có người quan sát hắn.
Có hai nguyên nhân khiến hoa khôi mời Nguyễn Lương Ngọc đến, thứ nhất là vì Nguyễn Lương Ngọc vô cùng tao nhã, trong lòng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Thứ hai là vì trong phòng nàng, có một cô gái không lâu trước đã cứu mạng nàng.
Cô gái này vừa thấy Nguyễn Lương Ngọc đến, cả người giống như mất hồn, chỉ sững sờ nhìn người kia, không lâu sau liền nắm chặt tay nàng, nói thế nào cũng muốn gặp thiếu niên kia.
Lần đầu tiên Tinh Liên nhìn thấy cô gái này là ở một nơi hoang dã, khi đó tỷ muội bọn họ ra ngoài du ngoạn, không may trên đường gặp cướp, những tên cướp đó tất nhiên là nhắm vào nàng, nếu không phải cô gái này đột nhiên ra tay cứu giúp, nàng cũng không biết bây giờ mình sẽ ra sao, khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cô gái này vô cùng lạnh lùng, giống như vừa nãy giết người chỉ là một việc hết sức đơn giản.
Sau đó, cô ấy nói thực ra bản thân đang bị đuổi giết, Tinh Liên liền chủ động dẫn cô đến Thủy Nguyệt lâu, ở đây, tốt xấu lẫn lộn, tạm coi là nơi an toàn.
Cho nên, nàng chưa từng nhìn thấy cô gái này thất lễ như vậy.
Dường như lúc Nguyễn Lương Ngọc đưa tay chuẩn bị mở cửa, cửa lại mở từ bên trong, sau đó hắn giật mình, thế rồi tự nhiên chào hỏi: “Chít Chít, lâu rồi không gặp.” Hắn nói hết sức tự nhiên, giống như hỏi “Ngươi đã ăn cơm chưa?” vậy.
Mặt Tô Cơ giật giật vài cái, cắn răng: “ Ngươi có thể đừng gọi ta như gọi gà được không?” Chít chít với chả cạc cạc.
“Nhưng chít chít nghe rất êm tai mà.” Nguyễn Lương Ngọc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ánh mắt dừng trên người cô gái điềm đạm đang ngồi ở bàn.
“Nàng chính là hoa khôi?” Hắn lễ phép cười nói.
Tô Cơ thấy Nguyễn Lương Ngọc không thèm chú ý đến mình mà chỉ nhìn Tinh Liên, sau đó lại nói năng lễ phép, mặt nàng đen lại, ôm một bụng đầy uất ức đứng lên.
Nàng nên sớm nghĩ ra, trong miệng người khác hắn là giáo chủ ma giáo tội ác tày trời, căn bản chỉ là một người vô lại tự cho mình là đúng.
Chết tiệt, thế mà nàng còn lo có phải hắn đã chết