Tại thôn, Nguyễn Lương Ngọc vui vẻ mua một con thiên lý mã có bộ lông màu nâu.
Theo ông chủ chuồng ngựa nói, đây chính là con thiên lý mã tốt nhất tại đây, nhưng bởi vì kiệt ngạo bất tuân, khó mà thuần phục nên vẫn không có ai hỏi mua nó.
Nguyễn Lương Ngọc bị lời đánh giá của ông chủ hấp dẫn.
Hắn thích nhất là thuần phục ngựa bướng, làm vậy hắn có cảm giác rất thành tựu.
Ngay sau đó ông chủ chuồng ngựa liền ngẩn người chăm chăm nhìn hắn khí phách leo lên thiên lý mã.
Con thiên lý mã đương nhiên tìm mọi cách giãy giụa, Nguyễn Lương Ngọc siết chặt dây cương, hai bên giằng co không nghỉ.
Cuối cùng, vẫn là thiên lý mã bị đánh bại, ủ rũ khép tai.
Nguyễn Lương Ngọc khiêu khích nhìn nó, sau đó bắt đầu vội vã đem một nhúm lông màu nâu trong tay khoe khoang trước mặt Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất không khỏi thông cảm nhìn qua mắt của thiên lý mã, tựa như cảm thấy con thiên lý mã cũng nhìn chằm chằm nhúm lông giữa tay Nguyễn Lương Ngọc không nhúc nhích, ánh mắt rất uất ức bi tráng.
“Tiểu Bạch, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, lần sau ta lột sạch lông ngươi.” Nguyễn Lương Ngọc tỏ thị uy trước mặt thiên lý mã.
Thiên lý mã đau xót nhìn lông đã mất, sau đó lắc lắc cái đuôi, thẽ thọt khúm núm kêu đau một tiếng.
Nguyễn Lương Ngọc đem nhúm lông nhét vào tay Tô Thất Thất, “Thất Thất, nếu nó không nghe lời, nàng lập tức đem cái này cho nó nhìn.”
Tô Thất Thất nhất thời dở khóc dở cười, “Chàng nhổ lông nó làm gì?”
“Cái này gọi là thị uy, nàng xem, bây giờ nó ngoan ngoãn nghe lời nhiều hơn đấy!” Đối với hành động của mình, Nguyễn Lương Ngọc không có chút hối hận nào.
Cuối cùng, do ánh mắt khẩn cầu của thiên lý mã, Tô Thất Thất đem nhúm lông đó chôn.
Nguyễn Lương Ngọc ngồi không một bên, trước khi Tô Thất Thất chuẩn bị đắp kín đất, hắn dùng một nhánh cây chọc vào, hiển nhiên không đồng ý với cách làm của nàng.
“Thất Thất, nàng không tôn trọng thành quả chiến đấu của ta.” Nguyễn Lương Ngọc nghiêm trang nói.
Tô Thất Thất sờ một miếng trơ trụi của thiên lý mã, làm như không thấy oán trách của hắn.
Nguyễn Lương Ngọc nhảy lên, đứng đối diện nàng, giọng bi thương, “Thất Thất, nàng vì nó mà lựa chọn tổn thương ta sao?”
Tô Thất Thất không lời đáp trả, nàng tổn thương hắn lúc nào.
Thấy Tô Thất Thất không nói lời nào, Nguyễn Lương Ngọc coi như nàng ngầm thừa nhận, “Tô Thất Thất, nàng đừng tưởng rằng ta thích nàng thì nàng không cần quan tâm đến suy nghĩ của ta!”
Tô Thất Thất nhíu mày, “Chàng muốn thế nào?”
“Ta cũng sẽ nổi giận đấy.” Nguyễn Lương Ngọc vô cùng nghiêm túc, chạm ánh mắt hoài nghi của Tô Thất Thất liền ngẩng đầu lên, để lại cho Tô Thất Thất một bên sườn mặt, “Ta thật sự sẽ nổi giận, tuyệt đối không dọa nàng đâu.”
“Vậy chàng tức giận đi.” Tô Thất Thất nắm dây cương thiên lý mã, dắt ngựa rời đi.
Nguyễn Lương Ngọc đứng cô đơn giữa nơi hoang tàn, không nghĩ rằng Tô Thất Thất sẽ kiên quyết rời đi như vậy, vì thế dứt khoát giận dỗi đứng im không động đậy, dán mắt nhìn bóng lưng Tô Thất Thất hồi lâu, lại nhìn chòng chọc vào cái hố mới này.
Tô Thất Thất trở lại, thấy Nguyễn Lương Ngọc tựa lưng vào thân cây, vẻ mặt có chút tịch mịch.
“Chàng còn định ở chỗ này đợi bao lâu?”
Nguyễn Lương Ngọc tựa hồ thật sự nổi giận, không nhìn nàng, “Không phải nàng đi rồi sao? Quay lại làm gì?”
“Sao chàng lại giống trẻ con thế nhỉ, có vậy mà cũng ăn giấm chua.”.
Tô Thất Thất không biết phải làm sao.
“Ta không ghen.” Nguyễn Lương Ngọc kiên quyết không thừa nhận.
Tô Thất Thất bỗng nhiên đưa tay ra, Nguyễn Lương Ngọc nghi ngờ nhìn nàng, “Làm gì?”
“Phượng Diêu đâu?”
Nguyễn Lương Ngọc lấy trâm vàng mộc mạc ra.
Tô Thất Thất nhận trâm cài, muốn cài cho hắn.
Nguyễn Lương Ngọc vội lùi về sau một bước, “Ta không cài cái này, cảm giác thật quái lạ.”
“Cái trâm cài này hình dạng hết sức bình thường, nam tử cũng có thể cài, vừa không có trang sức chạm trổ ngọc thạch, sẽ không có ai cười nhạo chàng”
“Nhưng nàng đã nói, trâm cài này nếu mang lên người sẽ bị người khác chú ý, chính nàng cũng không cài, dựa vào cái gì mà muốn ta cài.” Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy rất không công bằng.
“Cái này ta và chàng không giống nhau, thôi, cho chàng.” Tô Thất Thất lấy một cây trâm cài sa hoa ra, phần đuôi của cây trâm này có hạt ngọc thả xuống, rất lộng lẫy.
Ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc dừng lại ở hai cây trâm cài vào nhau, bỗng nhiên có phần hiểu Tô Thất Thất muốn bày tỏ điều gì.
Với tính tình của nàng mà nói, nhất định sẽ không nói lời toàn tâm toàn ý với mình, quyết chí thề không thay đổi tâm tình.
Khi nàng vui vẻ ở thôn cũng không hề cài cây trâm này, nhưng vào lúc lấy cây trâm ra, đơn giản chỉ muốn nói, cả một đời chỉ một đôi người, một đôi chỉ có ta và chàng.
Hắn lấy trâm cài ra, đi tới trước mặt Tô Thất Thất, dịu dàng cắm trâm cài vào trong tóc nàng.
Tô Thất Thất cúi đầu, ngón tay hắn mềm mại ma sát tóc nàng.
Chỉ nhìn thấy dung mạo cúi thấp như ý của Tô Thất Thất, hắn hơi nhếch môi tạo thành một độ cong đẹp mắt.
Trâm cài cắm vào tóc đen làm tăng thêm mấy phần xinh đẹp tuyệt trần.
Nguyễn Luong Ngọc bỗng ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào hõm vai nàng, ngửi mùi thơm tỏa ra tươi mát của nàng, tựa như đang ôm lấy bảo vật trân quý nhất thế gian, ngón tay siết chặt vòng qua nàng, lại như người chết chìm tìm được cảm giác sống duy nhất.
Tô Thất Thất trong ngực hắn cười, “Nguyễn Lương Ngọc, chàng làm gì vậy?”
“Cả đời này ta sẽ dây dưa cùng nàng.” Nguyễn Lương Ngọc cũng cười.
“Ta cũng quấn lấy chàng, là chàng tự chuốc lấy phiền nhiễu.”
“Ta thích nàng quấn lấy ta, dây dưa càng chặt càng tốt.”
Tô Thất Thất đẩy hắn ra, lấy trăm cài, thừa dịp Nguyễn Lương Ngọc dao động, trong nháy mắt liền cài lên.
Nguyễn Lương Ngọc đưa tay muốn gỡ xuống liền bị Tô Thất Thất ngăn lại.
“Nếu chàng lấy ra, vậy từ nay về sau ta cũng không cài nữa.” Chỉ một câu nói đã làm cho Nguyễn Lương Ngọc ngoan ngoãn dừng động tác.
Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc cùng cưỡi một con ngựa.
Tiểu Bạch rất ngoan, hiển nhiên gần gũi với Tô Thất Thất bao nhiêu thì lại sợ hãi Nguyễn Lương Ngọc bấy nhiêu.
“Tiểu Bạch thúi, cũng không nhìn thấy ai là ngươi cứu ngươi thoát khỏi bể khổ à.” Nguyễn Lương Ngọc đối với vẻ vong ân phụ nghĩa của Tiểu Bạch, lắc đầu nói.
Tô Thất Thất đưa tay vuốt ve lông Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫy vẫy đầu hưởng thụ, một khi hưng phấn liền vung vẩy vui mừng xông đi.
“Tiểu Bạch, đi thẳng về phía tây.
Ngươi là thiên lý mã, nửa ngày thôi chúng ta có thể tới.”Vân Đoan Tận là một nơi bồng lai tiên cảnh.
Nơi này phong cảnh xinh đẹp, dân tình chất phác, đặc biệt có rất nhiều hoa đào đẹp.
Hàng năm vào tiết hoa đào nở sẽ gặp vô số người yêu thích tới, chọn một gốc đào hẹn ước.
Thiên lý mã đến Vân Đoan Tẫn là vào buổi trưa.
Nguyễn Lương Ngọc kéo Tô Thất Thất ngồi vào tiệm mì, lúc này, tiệm mì thưa thớt mấy vị khách, thấy hai người bọn họ đều không khỏi ghé mắt.
“Ông chủ, chúng tôi mỗi người một bát Sách Miến.” Tô Thất Thất nói với ông chủ đang bận rộn.
Phạm Đào ở tiệm mì này đã gặp vô số khách lui tới, bây giờ cũng không khỏi ngẩn ra, nhìn người nam tử một chút, lại nhìn Tô Thất Thất một chút, chỉ đành khen ngợi hai người thật là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, nhất là người đàn ông kia, mấy năm nay chưa thấy người nào tuyệt thế hào hoa như vậy, cũng không làm người khác cảm thấy thâm độc, phảng phất giống như hoa đào của Vân Đoan Tận, yêu mà không diễm, mỹ mà không tục.
“Cô nương ngồi một chút, rất nhanh sẽ đem lên.” Vượt quá lễ độ, nàng cũng không nói gì nhiều.
Nguyễn Lương Ngọc ngồi táy máy đũa trên bàn, rất không được tự nhiên, “Bọn họ đang nhìn cái gì thế?” Những ánh mắt này không tính là ác ý, nhưng quá mức trực tiếp làm người ta có chút không thoải mái.
Tô Thất Thất cũng cảm thấy có chút buồn bực, “Dĩ nhiên là nhìn chàng.” Nàng xác định.
“Cũng không hẳn, ta có gì