Nguyễn Lương Ngọc nhất thời thất vọng thở dài, hắn còn tưởng rằng ít nhất có thể nghe thấy một hai câu nịnh hót chứ.
Ví dụ như —–
“Ta tên Nguyễn Lương Ngọc.”
“Công tử, nghe danh đã lâu, nay mới được gặp, ngài quả là anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm.”
Tô Thất Thất nhếch môi.
“Tên này không tệ.”
Không ngờ sẽ có kinh hỉ như vậy, Nguyễn Lương Ngọc cong cong khóe môi, cười tươi rạng rỡ.
Nhưng sau khi Tô Thất Thất thuận tay để bát thuốc màu đen trước mặt Nguyễn Lương Ngọc, nụ cười của hắn đã bị đông cứng ngay tức khắc, từng chút từng chút tiêu tan, cuối cùng nhìn không ra đang cười hay đang khóc.
“Cái này, có thể không uống hay không?” Hắn lui về phía sau, tại sao thuốc này nhìn qua lại đáng sợ như vậy.
Tô Thất Thất lắc đầu, “Không thể.”
Nguyễn Lương Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, lùi lùi lại, chốc lát đã chạm tới góc tường, cắn răng nói, “Ta không uống.” Hắn không muốn uống cái thứ nhìn qua như đang viết lên bốn chữ “Đây là thuốc độc” này đâu!
“Nếu không uống, vậy thì biến đi.” Lời giản dị mà ý sâu xa.
Tô Thất Thất đặt bát thuốc xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Lương Ngọc, một mình đi sắp xếp hàng hóa hôm nay mới mua được.
Đây là câu nói có tính uy hiếp cực lớn!
Một chiếc chăn bông mới tinh, thêm vài cái áo bông, vừa đủ chống chọi qua mùa đông rét lạnh, còn có ít thuốc bắc Tô Thất Thất mua trong hiệu thuốc, đơn thuốc tự nàng viết ra, vì vậy nên tiết kiệm được chút bạc, nghĩ đến đây nàng khựng lại, quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Lương Ngọc mang vẻ mặt không tình nguyện bưng bát thuốc lên, lông mày xoắn xuýt thành một cục, sắc mặt càng lúc càng đen.
Hắn rốt cuộc ghét uống thuốc đến mức nào? Tô Thất Thất đột nhiên có chút không đành lòng, nếu người này biết mình mua cho hắn thuốc uống trong nửa tháng, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy oán trách cùng tủi thân đến từ phía sau, giống như mũi châm khiến Tô Thât Thất đứng ngồi không yên.
Không phải nàng chưa từng uống qua thứ thuốc này, chỉ là thân thể nàng đã sớm không cần đến nó, tuy hơi đắng chát, nhưng cũng không đến mức kia.
Cho nên, nàng thật sự khó tưởng tượng ra.
Người này, có lẽ đã quen với cuộc sống xa hoa.
“Ầm!” Bát thuốc bị đặt mạnh xuống mép giường, thiếu niên uất ức không thèm nhìn Tô Thất Thất, xoay người tiếp tục ngủ, quay lưng về phía nàng, hàng loạt động tác gây âm thanh đã đủ thể hiện sự bất mãn của hắn.
Tô Thất Thất thờ ơ quay đầu, tiếp tục thu dọn mấy thứ đồ trong gói hàng, nhưng vẻ mặt dịu đi không ít.
Nếu Nguyễn Lương Ngọc không chịu uống, có lẽ nàng thật sự sẽ bỏ mặc hắn, Tô Thất Thất biết mình trước giờ cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.
Sau đó, Tô Thất Thất lại đi chợ mua một túi gạo, chẳng qua chỉ là một túi nhỏ, nàng cũng khó nhấc nổi, Nguyễn Lương Ngọc từ lúc bắt đầu uống thuốc tới giờ vẫn luôn xa lánh Tô Thất Thất, đối với món cá luôn xuất hiện trên bàn cơm mỗi bữa lại càng thêm chán ghét căm hận.
Nhưng dù mọi chuyện đều không như ý muốn, hắn vẫn sống nhờ sinh hoạt như vậy, thời điểm uống thuốc mỗi ngày chính là lúc khó khăn nhất, Tô Thất Thất luôn nói nếu hắn không uống, vậy thì biến đi.
Nguyễn Lương Ngọc đương nhiên không đồng ý.
Cho nên lần nào cũng luôn kiên trì đem nước thuốc đắng chát kinh khủng kia nuốt xuống, nhưng mà không thể phủ nhận, thương thế của hắn ngày một tốt lên, thuốc này phát huy đầy đủ tác dụng, rốt cuộc Nguyễn Lương Ngọc mới cảm thấy không phải Tô Thất Thất muốn mưu sát chồng.
Đương nhiên, về hai chữ “nương tử” này, Tô Thất Thất hoàn toàn không đổi cách trả lời.
“Ta không phải nương tử ngươi.”
Nhưng Nguyễn Lương Ngọc vẫn cứ kiên định giữ vững lòng chân thành, ý chí không hề buông tha, ngược lại còn ngày càng vững chắc hơn.
Khi Tô Thất Thất nhàn rỗi sẽ suy nghĩ, lúc trước vì sao mình lại cứu Nguyễn Lương Ngọc? Hắn đã thấy nhìn thấy nàng lúc chật vật nhất, nàng lại vì câu nói “Ta không muốn chết” kia mà cứu hắn, hoặc là nói, vốn dĩ nàng không phải là một người lạnh lùng.
Vế thứ hai, nàng tuyệt đối không thừa nhận.
Bỗng nhiên nhớ tới bản thân mình ba năm trước, tất cả thực sự đã thay đổi, bất luận là thứ gì, đều không thể quay trở lại.
Gió trong thành Tây Phong vẫn lạnh thấu xương như trước.
Đêm đó tuyết lớn ào ào đổ xuống, phòng ốc đơn sơ, vỏn vẹn chỉ có một cái giường, Tô Thất Thất tất nhiên sẽ không chịu khổ nằm trên đất.
Nguyễn Lương Ngọc vốn dĩ chiếm lấy chỗ giường khô ráo lành lặn, sau bị Thất Thất dụ dỗ kèm đe dọa, cuối cùng nàng thậm chí còn vác cái cuốc lên, chuẩn bị đi đào hố.
Tranh giành thất bại, Nguyễn Lương Ngọc đành uất ức ngồi bên giường, cụp mi che khuất đôi mắt dường như đang mờ mờ hơi nước, bộ dạng giống hệt nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
“Nương tử… Có phải nàng không cần ta hay không, ta… cùng lắm về sau ta ngoan ngoãn ăn cá là được rồi…” Thiếu niên hình như chưa hiểu được mục đích của Tô Thất Thất.
“Ta không phải nương tử ngươi.” Tô Thất Thất nghiêm túc mở miệng, “Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu bị người ngoài thấy, đối với chúng ta đều không tốt.”
“Nhưng mà nơi này không hề có người ngoài, hơn nữa nàng là nương tử ta, chúng ta ngủ cùng nhau là chuyện rất bình thường mà.” Vẻ mặt Nguyễn Lương Ngọc cũng mười phần nghiêm túc, chẳng qua gương mặt xinh đẹp kia lại cố ý lộ ra vài tia mềm yếu.
Tay Tô Thất Thất nắm cái cuốc thật chặt, cố kiềm hãm phẫn nộ không ngừng tăng lên, “Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta không phải nương tử của ngươi!”
“Vì sao?” Thiếu niên nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Tô Thất Thất, tựa như đang thỉnh giáo một vấn đề vô cùng khó hiểu.
Vì sao! Vậy mà hắn lại có thể nghiêm túc bình tĩnh hỏi ta một vấn đề như vậy! Tô Thất Thất có chút muốn bùng nổ, nàng cảm thấy sự lạnh lùng mình nuôi dưỡng ba năm nay giống như bị một chậu nước sôi dội vào.
Lúc bị thôn dân chỉ trỏ, ghét bỏ chửi bới nàng, nàng có thể mỉm cười.
Khi ở chợ bán cá, có người cố ý làm khó nàng, đem thùng nước đựng cá mùi rất nặng “không cẩn thận” hất lên người nàng, nàng cũng có thể mỉm cười.
Thậm chí cả lúc bệnh cũ tái phát, lúc thống khổ nhất, nàng cũng chỉ cau mày.
Nhưng hiện tại, nàng lại dễ dàng bị khơi mào ngọn lửa phẫn nộ như thế, hơn nữa còn có dấu hiệu ngày càng cháy hừng hực.
Tất nhiên Nguyễn Lương Ngọc không hề chú ý đến điểm này.
Tô Thất Thất cảm thấy nàng phải lý trí một chút, ít nhất cũng không thể để mình bị cảm hóa như vậy, vì thế nàng hít sâu từng hơi, đợi đến khi lòng yên tĩnh lại, mới đặt cái cuốc đầy nguy hiểm vào góc tường, nói với Nguyễn Lương Ngọc một câu vô cùng lạnh nhạt.
“Được, chúng ta đều ngủ trên giường.”
Tô Thất Thất nói xong liền giằng lấy chăn bông, sức tay thật lớn, mặc cho ai đó có thể nhìn ra nàng đang đè nén lửa giận, cho nên nàng cũng không thấy được Nguyễn Lương Ngọc ở phía sau đang hơi hơi cong khóe môi.
Có điều, hai người cùng nằm ngủ trên một cái giường đặt ra ba quy tắc.
Thứ nhất: Hai người ngủ hai đầu giường, cấm làm phiền nhau.
Thứ hai: Mỗi người chiếm một nửa giường, không được vi phạm.
Thứ ba: Không được tiếp xúc da thịt, không được nửa đêm quấy nhiễu người khác ngủ.
Lúc Tô Thất Thất nói xong, Nguyễn Lương Ngọc chống cằm