Khách điếm Vân Gian
Đêm đến.
Sắc trời tối tăm, gió lạnh phơ phất, mặc dù đã tới tháng 11 nhưng Phong Lai trấn lại không lạnh như băng, giống như đem xương cốt thấm vào ở bên trong hàn băng.
Một mình Tô Thất Thất ngồi ở phía trước cửa sổ trên lầu hai khách sạn, lúc này Tư Đồ Thừa này đã mang Duệ nhi đi vào giấc ngủ.
Nàng đã thật lâu không nhớ lại chuyện trước kia.
Nàng cho rằng mình hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, thật không ngờ Đoan Mộc thúc thúc lại dùng phương pháp cực đoan như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng không đồng ý liên lụy bất luận người nào, nhưng luôn làm người bên cạnh lo lắng vì mình, nàng còn sống, Đoan Mộc thúc thúc lại chết.
Nhưng dù còn sống, cũng là thân thể bị tàn phá như trước kia, nhưng vì mình, hắn lại chết.
Đoan Mộc thúc thúc đã chết.
Lúc tỉnh lại, nàng chỉ thấy phần mộ thê lương tịch mịch ấy, còn có thiếu niên ngồi trước mộ phần.
Hắn nói, hắn tên là Tư Đồ Thừa.
Hắn nói, một tháng trước Quỷ Y tìm được hắn, bảo hắn đến nơi này.
Đoan Mộc thúc thúc cho mình một sinh mệnh mới, cũng để lại công lực suốt đời cho mình.
Sau này, Tô Thất Thất suy nghĩ thật lâu, có lẽ, lúc đó bản thân cũng không nên nói chuyện cũ cho Đoan Mộc thúc thúc biết.
Thời gian đó, Đoan Mộc thúc thúc cho dù tràn ngập áy náy đối với sư phụ, nhưng ít nhất chống đỡ sinh mệnh hắn, mà mình lại tàn nhẫn đập tan.
Nếu như sớm biết tình cảm của sư phụ, Đoan Mộc thúc thúc sẽ có ý thức sống, huống chi, mình là đệ tử duy nhất của sư phụ.
Nàng vẫn nhớ được, lúc ấy, ở bên cây đào, Đoan Mộc thúc thúc nói, Thất Thất, con không thể chết được.
Nàng từng đau khổ, những thứ nàng có đều mất đi rồi, chỉ còn một mình, một mình sống trên thế giới này, nhưng lúc đó nàng có Duệ nhi.
Nhưng đau khổ vẫn chưa vì vậy mà kết thúc, Đoan Mộc thúc thúc nói đúng, lấy huyết dịch thật sự có thể làm mình sống sót, nhưng sau đó nữa thì sao.
Bệnh tật nhiều năm vẫn không thể trừ tận gốc, có thể có lẽ là Đoan Mộc thúc thúc vẫn chưa nghĩ tới, máu của hắn và mình phát sinh phản ứng bài xích, đau đớn này, không thua gì năm đó.
Cho nên nàng lại phải nhặt lại cái thân phận Tô Thất Thất này, bởi vì trong hoàng cung có thứ nàng cần.
Nhưng bất ngờ,người phụ hoàng từng lạnh lùng với mẫu hậu, lại do việc mình sinh ra làm mẫu hậu chết, cho rằng mình là tai họa lại thay đổi hoàn toàn thái độ.
Người kia đã già.
Đáng tiếc, mình cũng không còn dũng khí đi tha thứ.
Vàng bạc châu báu, cung điện nguy nga, thậm chí vô vàng sủng ái, cũng không có cách nào gợi lên chút gì.
Tô Thất Thất đã chết.
Năm năm trước đã chết, từ lúc nhìn thấy Nguyễn Lương Ngọc thì đã chết.
Đoan Mộc thúc thúc nói đúng, sao mình còn có thể hy vọng xa vời như thế, Si Hoa Nhập Mộng, càng yêu, càng quên.
Nàng chỉ biết, Nguyễn Lương Ngọc chuyện gì cũng không nhớ rõ, nhưng mà từ đầu tới cuối, chỉ có mình làm hắn thua thiệt.
Cho nên, nàng nghĩ, kết cục bây giờ, đối với hắn mà nói chưa hẳn là sai, mà đối với mình mà nói, Nguyễn Lương Ngọc đó cũng đã cùng nhau biến mất.
Nàng chưa từng nghĩ tới cưỡng cầu chuyện gì, cũng không muốn Nguyễn Lương Ngọc sẽ nhớ chuyện gì, những năm gần đây, nàng cùng Duệ nhi, Tư Đồ Thừa ngây ngô ở trong cung, thỉnh thoảng cũng nghe nói rất nhiều tin tức.
Nghe nói, Vô Hoa thập nhị cung tại võ lâm đại hội làm mưa làm gió, người biến mất bấy lâu của Vô Hoa thập nhị cung – cung chủ Nguyễn Lương Ngọc tái xuất giang hồ, chỉ một lần đại hội võ lâm, liền làm giang hồ kiếp sợ.
Đối với chuyện này, nàng cũng chỉ cười nhạt, nhớ nam nhân khi xưa vì mình mà cái gì cũng từ bỏ.
Nghe nói, trong tứ hải vô số mỹ nhân tuyệt sắc ái mộ Nguyễn Lương Ngọc, thậm chí vì thế mà cự tuyệt các thiếu niên công tử, dốc hết sức chỉ vì muốn thấy mặt một lần.
Nghe nói, cung chủ Vô Hoa thập nhị cung tao nhã vô song, tiểu thư nhà ai vô cùng vinh hạnh mới có được sủng hạnh, nhưng cũng có tiểu thư bị lạnh lùng, buồn bực không vui.
Những năm gần đây, bên người Nguyễn Lương Ngọc quấn quýt vô số nữ tử, đến rồi lại đi, không thể đếm nổi.
Tô Thất Thất bỗng nhiên nhớ lại, Nguyễn Lương Ngọc từng đã nói hắn mị lực vô biên.
Nàng cảm thấy, cứ như vậy cũng tốt, ít nhất bây giờ Nguyễn Lương Ngọc vui vẻ, không giống trước kia, yêu hèn mọn như vậy, mình vốn trị không được.
Nàng luôn cho rằng mình có thể buông tay, trừ lần gặp mặt đó, nàng không còn cố ý nói tới hoặc nhớ tới người này, nàng luôn cho rằng bản thân có thể.
Nhưng…
Ban đêm, trấn nhỏ yên tĩnh mà lạnh lẽo, ngã tư đường không có một bóng người, một đêm không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ xuất hiện bóng dáng người kia, thấy hắn cười nhìn mình.
Thất Thất, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không quên nàng.
Trâm cài mộc mạc nhưng tinh xảo lưu luyến ở đầu ngón tay, ngón tay thon dài ma sát lưu lại hơi thở, thật không ngờ, lúc ban sáng nhìn thấy cái trâm cài thuộc về hắn trong tay nữ tử ấy, trong lòng mình lại tức giận nhiều như thế, đã thật lâu nàng không có không khống chế được cảm xúc.
Vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng kia, lúc nhìn thấy mình, lúc kích động ôm mình, nàng cũng lạnh lùng nhìn, mặt không biểu cảm nói ra mục đích của mình.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Có lẽ bản thân vẫn chưa quên người kia.
Có lẽ nhiều năm như vậy, cho dù hắn đã quên mất tất cả, mình vẫn không được.
“Ta còn tưởng rằng, mình là kẻ lãnh huyết vô tình…” Tô Thất Thất dựa vào bệ cửa sổ, bỗng cười lạnh lùng, nhưng trong nụ cười, lại xen lẫn một tia không kiềm được.
Ta cho rằng cả đời này, sẽ không còn gặp lại chàng, ta cũng sẽ không nhớ đâu.
Lúc này đây, là do chàng trêu chọc ta đấy!
Tô Thất Thất đem trâm cài thu lại, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, nàng đứng bên cửa sổ, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hình như có một thứ gọi là số mệnh, ảnh hưởng sinh mệnh của nhau cả đời.
Nhưng mà —
“Chàng câu tam đáp tứ cũng bỏ qua đi, lại dám đem tram ngọc này tặng người khác…” Nguyễn Lương Ngọc, món nợ này, chúng ta phải tính thế nào!Hôm sau, xa xa phía chân trời mắt trời vừa mọc, khách điếm Vân Gian đã vô cùng náo nhiệt, Phong Lai trấn, lan truyền nhanh nhất không gì khác là tin đồn, mà đám người nhiệt tình thích buôn chuyện cũng không thể khinh thường.
Một truyền mười, mười truyền trăm, sáng sớm, cửa lớn khách điếm Vân Gian vây kín một vòng lớn dân chúng, có người ở vòng ngoài kiễng mũi chân, cũng chỉ có thể thấy rất nhiều quan binh và xe ngựa hoa lệ của Đỗ phủ.
“Trần nương, bà nói xem, có chuyện gì vậy? Ai mà thanh thế lớn quá, ngay cả Huyện thái gia cũng phải đứng chờ ở trong này!” Ở Phong Lai trấn, Huyện thái gia này quan hàm cũng không tính là nhỏ, nơi này cũng chỉ toàn là dân chúng có thể thấy rằng lớn nhất chính là vị huyện thái gia này, mà trong lòng dân chúng, huyện thái gia có quyền thế vô cùng lớn.
Bình thường cỗ kiệu đi ngang qua, ai cũng phải dừng lại ở ven đường, có thể xem như quan lộ rộng mở.
Vị đại thẩm nghe nghe thấy như vậy thì nhìn xung quanh, rồi mới khinh thường mở miệng, “Ta nghe người ta nói, hình như là quan lớn trong kinh thành, là quan lớn đó! Nếu so với người này thì huyện thái gia chẳng là gì cả!” Câu cuối cùng, tiếng nói khẽ khàng hết cỡ.
“Mọi người có thấy không? Lão gia của Đỗ phủ cũng ở trong đó, nghe nói bọn họ sáng sớm đã ở trong này rồi, ngoan ngoãn chờ đợi!” Lúc này, gã còn lại cũng mở miệng.
“Chậc chậc, cũng không biết là ai! Chỉ cần được liếc mắt nhìn một cái đã đủ rồi!”
Đám người xôn xao, ai ai cũng bàn tán.
Cuối cùng là vị quan lớn nào trong kinh thành đến gây huyên náo đến thế này.
Nhưng đợi