“Ngươi muốn giết nàng?” Nghe vậy, hắn hơi nhếch môi, như cười như không.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng xuyên qua mây xanh chiếu xuống dưới, trong nháy mắt đã bao phủ khắp mặt đất mênh mông.
Tô Thất Thất nhìn ánh sáng đang che phủ người đàn ông kia, hắn đứng ở đó, dường như càng làm phong cảnh rực rỡ, chớp mắt hấp dẫn mọi ánh mắt, ánh mặt trời sáng óng ánh chiếu sau lưng hắn như chỉ là nền.
Hắn vẫn là bóng dáng quen thuộc đó, cao lớn thẳng tắp, nhưng có vẻ hơi gầy đi một chút.
Bộ y phục trắng bao quanh da thịt trong suốt như ngọc càng tăng thêm vẻ rực rỡ, ngón tay đang cầm tay cổ nàng, thon dài mạnh mẽ, rõ ràng xương ngón tay phác họa nên một vẻ đẹp theo kiểu khác, đường nét trên mặt dịu dàng nhưng không lộ sự mềm mỏng, môi mỏng hiện ra một luồng khí chất tà mị, đôi đồng tử biếng nhác không thèm liếc nhìn nàng chút nào, nhưng trong đó Tô Thất Thất lại nhìn thấy vài phần cảm giác mị hoặc.
Người này chẳng qua chỉ đứng trước mặt nàng lại thu hút đến tâm trạng nàng hoàn toàn.
Tô Thất Thất cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Lúc trước, hắn đứng trước mặt nàng, cùng lắm là nàng chỉ cảm thấy hắn quá tuyệt sắc, cuối cùng nhìn nhiều cũng không cảm thấy rung động.
Hôm nay, rốt cuộc nàng cũng hiểu những cô gái khuynh thành kia vì sao lại đổ hắn dù chỉ được nhìn thấy một bên mặt của hắn thôi.
Người như vậy sẽ làm cho người khác cảm thấy bất luận làm việc gì vì hắn đều đáng giá.
Hồng nhan họa thủy, xem ra bây giờ, không phải hồng nhan cũng có thể trở thành kẻ gây họa.
“Nàng ta tùy ý xông vào, thiếu chút nữa đã hại chết Hoa Xà.” Ánh mắt Tô Thất Thất dừng lại trên ngón tay Nguyễn Lương Ngọc đang cầm tay mình, nhàn nhã mở miệng.
Trong lúc Tô Thất Thất quan sát Nguyễn Lương Ngọc, đối phương cũng đang quan sát nàng.
Ánh mắt đó, nhìn như không để ý đến nàng chút nào, nhưng lại đem mọi thứ của Tô Thất Thất thu hết vào mắt.
Chỉ cảm thấy, người này, vô hình có một loại cảm giác thật quen thuộc.
Nữ nhân này không có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, nhưng để lộ một chút xinh đẹp.
Trên người nàng không có mùi vị phấn son trần tục, giống như một khối ngọc thạch tự nhiên, mặc dù không có ngọc bích xa xỉ nhưng lại làm cho người khác cảm thấy dịu dàng, hết lần này tới lần khác cũng không gây ác cảm.
Một bộ y phục đỏ cũng không thấy tầm thường, ngược lại làm giảm bớt vẻ lạnh lẽo của nàng, thậm chí… Hắn có cảm giác muốn đến gần.
Nói thật, Nguyễn Lương Ngọc không thích cảm giác này.
Hắn thích nắm giữ mọi thứ trong tay, mà cảm giác này hoàn toàn không thể khống chế được, làm hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy chán ghét.
Hắn rất nghiêm túc muốn biết xem có phải bản thân đã từng gặp người này không.
Nhưng hắn lại nghĩ, từ trước đến giờ mình chỉ thích những cô gái xinh đẹp như hoa, ấm áp hiền thục, còn người này, chẳng liên quan gì đến những điều đó.
Như vậy xem ra mình nhất định chưa từng nhìn thấy nàng.
Chỉ là trong lòng đột nhiên dâng lên những cảm giác xúc động mãnh liệt, mà sau hưng phấn kích động thì chính là nhàn nhạt bi thương.
Cho nên hắn kiềm chế cảm giác phấn khởi trong lòng, dùng giọng chế nhạo mở miệng: “Nếu như đoán không sai, Hoa Xà của ngươi có độc, hơn nữa, lại là kịch độc.”
Nghe vậy, mặt mày Đỗ Tố Tố tái nhợt đi, nàng lập tức bắt lấy ống tay áo Nguyễn Lương Ngọc siết chặt, bỗng nhiên trợn to mắt, không cách nào che giấu sự phẫn nộ cùng sợ hãi.
Nàng sợ chết.
Nàng đã được hưởng thụ những vinh hoa phú quý và sự thương yêu sủng ái vô tận, nên nàng sợ chết.
“Cung chủ, cung chủ… Người mau cứu ta! Tố Tố còn phải hầu hạ người! Người mau cứu Tố Tố!” Cặp mắt xinh đẹp của Đỗ Tố Tố trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, mặt mũi thê lương, điệu bộ tuyệt vọng, quả nhiên giống như bốn chữ “vừa nhìn đã yêu”.
Nguyễn Lương Ngọc chưa thỏa mãn thu tay về, sau đó tư thái biếng nhác dựa vào cạnh cửa, tùy ý để thân thể yếu đuối như không có xương của Đỗ Tố Tố dán trên người mình, hiện rõ phong tình yêu mị.
Tô Thất Thất bĩu môi.
Một cái tay khác tựa hồ rơi vào cổ tay nàng, mang theo hơi ấm cũ còn sót lại chạm vào.
Hai người nói chuyện giống như người quen đã lâu không gặp.
“Hoa Xà có thể giải trừ trăm độc thế gian, nhưng cũng như ngươi nói, bản thân nó chính là vật kịch độc.
Ai trúng độc, không nghi ngờ gì nữa, ba ngày sau sẽ chết.” Tô Thất Thất giải thích.
Nguyễn Lương Ngọc trầm tư, “Ta từng nghe nói, trong truyền thuyết, nhân gian rất hiếm thấy vật này, đã vậy còn vô cùng thông minh tài trí, nó phải là vật của Quỷ Y chứ? Tại sao lại ở trên tay ngươi?”
“Ngươi không liên quan đến việc này, huống chi, ngươi là người thông minh, chắc đã sớm đoán ra.” Tô Thất Thất yên lặng nhìn hắn, đem mọi cử động của đối phương khắc sâu vào mắt.
Nguyễn Lương Ngọc khẽ cúi đầu, cố gắng lục những hình bóng trong trí nhớ, làm thế nào cũng không tìm được những gì có liên quan đến người trước mặt.
Một cô gái đặc biệt như thế, nếu đã gặp phải, nhất định sẽ không thể quên.
Hắn không tự chủ được liền mở miệng, “Trước kia có phải ta đã gặp ngươi?”
Nghe vậy, cặp mắt Tô Thất Thất trở nên quạnh quẽ, nàng bỗng nhiên vuốt mắt một cái, khiến Nguyễn Lương Ngọc khiếp sợ, không cách nào che giấu sự rung động và kinh ngạc, sau đó dần tỉnh táo, chỉ giữ lại một tia nhàn nhạt ưu thương, giống như là sóng biển mãnh liệt kéo đến, rồi đột nhiên khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nguyễn Lương Ngọc muốn hỏi cái gì đó, nhưng không cách nào mở miệng được.
“Nguyễn Cung chủ thật hay quên, ba năm trước, chúng ta từng gặp nhau một lần.” Cuối cùng, nàng thản nhiên nói.
Sau hai năm, nàng tự tỉnh lại, ròng rã hai năm nàng phải chịu đựng phản ứng kịch liệt vì huyết dịch không thông, phải uống thuốc liên tục.
Có lúc đau đầu như muốn nứt ra, cũng có lúc mạch máu trên người xuất hiện, thậm chí xảy ra hiện tượng hộc máu đến bất tỉnh, xương trên người giống như bị tháo rời, từng khối từng khối thạch chùy liều chết vùng vẫy đập xuống.
Trừ thời điểm phản ứng nghiêm trọng nhất, nàng vẻn vẹn chỉ có thể hít hơi thở cuối cùng, hô hấp cũng đạt đến độ yếu nhất.
Tất cả mọi người đều quả quyết rằng nàng sẽ chết.
Cuối cùng nàng vẫn kiên trì, thậm chí da nàng đã từng bị thối rữa, giống như một thi thể đang nằm trên giường chờ chết vậy.
Điều quan trọng là, nàng vẫn khăng khăng mang thai Duệ Nhi, khó lại càng khó hơn.
Nàng giống như đang lăn lộn trên mũi đao, cuối cùng thương tích khắp người, nàng và Duệ Nhi đã đối mặt với tử thần vô số lần.
Nàng không sợ chết, nhưng sợ sẽ mang Duệ Nhi chết theo.
Năm thứ ba, nàng rốt cuộc đã có thể rời khỏi giường, thoát khỏi cơn ác mộng quấy rầy thật lâu đó.
Trong hai năm vật lộn với cái chết, Nguyễn Lương Ngọc chính là niềm tin duy nhất giúp nàng tiếp tục sống, cho nên chuyện thứ nhất nàng phải làm chính là gặp Nguyễn Lương Ngọc.
Nàng ngàn dặm xa xôi đến Phong Lai trấn, lại trăm phương nghìn kế đi tìm nơi ở của Vô Hoa thập nhị Cung.
Chỗ ngồi nguy nga