Ngày đầu tiên, Tô Thất Thất nhàn nhã ngồi trên tấm ván cũ kỹ trong đại lao, phát hiện Nguyễn Lương Ngọc đã phong bế nội lực của mình, khó mà phá giải.
Ngày thứ hai,Tô Thất Thất ở trong đại lao vắng vẻ bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt, nàng hoài nghi không biết liệu Nguyễn Lương Ngọc có đến tìm mình không.
Nguyễn Lương Ngọc lúc này luôn tự cho mình đúng, không thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm được.
Ngày thứ ba, Tô Thất Thất suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi nơi này.
Nguyễn Lương Ngọc lần này quyết tâm cùng nàng dây dưa, người trông chừng được hắn đặc biệt dặn dò, ngay cả đưa cơm cũng đứng từ xa, dùng gậy đưa tới.
Ngày thứ tư, Tô Thất Thất bắt được nha hoàn đưa cơm.
Nha hoàn này rất nhát gan, khóc lóc cầu xin Tô Thất Thất vì nàng ta còn nhỏ tuổi, hơn nữa chưa từng làm chuyện xấu gì mà tha mạng, đừng ăn thịt.
Tô Thất Thất nghe thấy mặt lập tức tối sầm, hoá ra Nguyễn Lương Ngọc nói với nha hoàn này trong đại lao giam một kẻ điên ăn thịt người
Sau đó, trước sự dụ dỗ và uy hiếp của Tô Thất Thất, nha hoàn kia khóc lóc nói, cung chủ chơi đùa cùng một tiểu hài tử đã nhiều ngày, thỉnh thoảng mới hỏi đến tình hình của Tô Thất Thất.
Lại nói, tiểu hài tử kia dáng dấp có phần giống với cung chủ, hệt như đúc từ một khuôn, cực kỳ xinh đẹp.
Có lẽ vì thế mà cung chủ rất vui, bọn họ chưa từng thấy cung chủ sủng ái ai đến như vậy, thậm chí Đỗ tiểu thư, Hồ tiểu thư cũng bị cung chủ chặn ngoài cửa.
Tô Thất Thất lại hỏi Hồ tiểu thư là ai? Nha hoàn này đã không còn sợ nàng nữa bảo nàng đến việc này cũng không biết, Hồ tiểu thư Hồ Nghiên, trước đó mấy ngày là một trong hai cô nương được cung chủ sủng ái nhất.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa, Đỗ tiểu thư hình như lâm bệnh nặng, sau khi hồi phủ thì không thấy đâu nữa.
Vì thế mấy ngày nay mọi người đều bàn tán, cho rằng vị Hồ tiểu thư này sẽ trở thành người được cung chủ sủng ái nhất.
Người đầu tiên Tô Thất Thất nghĩ đến lúc này là Duệ Nhi, Duệ Nhi trời sinh đáng yêu là điều không cần tranh cãi.
Hơn nữa, Duệ Nhi được coi là người được Nguyễn Lương Ngọc truyền tướng mạo cho.
Tuy nhiên, nàng có một chút hoài nghi, Duệ Nhi và Tư Đồ Thừa tại sao lại cùng xuất hiện ở Vô Hoa thập nhị cung, nàng cần phải rời khỏi đây điều tra một phen.
Đại lao của Vô Hoa thập nhị cung làm bằng gỗ, cửa lao cũng dùng gỗ xây nên, có một sợi xích sắt buộc ở cửa lao với cây cột giữa.
Sợi xích này chẳng qua là loại xích phổ thông dùng ngoài chợ, Tô Thất Thất sau khi làm nha hoàn kia bất tỉnh liền dùng lực kéo xích sắt ra làm hai đoạn.
Tô Thất Thất cảm thấy Nguyễn Lương Ngọc đối với mình đến nửa điểm phòng bị cũng không có.
Nàng không khỏi nghĩ, nếu cứ như thế này rời đi, sau chuyện này Nguyễn Lương Ngọc sẽ phòng bị hơn đối với nàng, liền không biết phải làm như thế nào.
Tô Thất Thất lôi nha hoàn kia vào trong lao rồi nhanh chóng tráo đổi y phục của hai người.
Nàng đem nha hoàn kia đặt trên giường, đặt đầu nàng ta hướng vào vách xong mới đóng cửa lao, mang theo lồng thức ăn rời khỏi đại lao.
Thực ra, không phải là Nguyễn Lương Ngọc không phòng bị, chỉ là hắn bỏ ngoài tai lời uy hiếp của Tô Thất Thất, hắn phong bế nội lực của nàng, biết nàng không cách nào phá giải nên nhốt vào đại lao thông thường, đối xử như người không biết võ công.
Mấy ngày đây hắn nhận ra hứng thú của mình đối với Tô Thất Thất chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nguôi giận mà thả nàng.
Hắn cho rằng làm vậy sẽ càng khiến nàng thêm kiêu căng, liền dứt khoát chặn lại tâm tư, suy nghĩ đến việc khác.
Vừa hay đêm đó thấy Duệ Nhi, hắn càng nhìn càng thích liền giữ lại, đem hết tất cả sơn hào hải vị, món ngon vật lạ bày trước mắt Duệ Nhi không khác gì cung phụng tổ tông.
Có lẽ Duệ Nhi muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ tìm mọi cách mà hái xuống.
Nếu Duệ Nhi có hỏi đến mỹ nhân ca ca, hắn sẽ dứt khoát bảo rằng mỹ nhân ca ca để Duệ Nhi ở lại đây chơi vài ngày, rồi sẽ đón nàng trở về.
Duệ Nhi không nghi ngờ gì, cứ thế một ngày lại một ngày, Duệ Nhi dường như đã chơi vui đến quên đường về.
Nhưng việc này lại khiến Hồ Nghiên nảy sinh phòng bị, nàng ta vốn dĩ cho rằng sau khi Đỗ Tố Tố bị thất sủng, mình sẽ trở thành người duy nhất bên cạnh các chủ, sẽ bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.
Nào ngờ cung chủ lại dành toàn bộ sự chú ý đến một đứa trẻ, ban đầu nàng ta cũng không để bụng nhưng chuyện này cứ tiếp diễn, Hồ Nghiên đã không nhịn được nữa.
Vì vậy, nàng ta dày công chưng diện một phen, chủ động tìm đến cửa.
Duệ Nhi không thích vị đại tỷ này vì mùi son phấn của nàng ta đủ khiến người ta không ngừng nhảy mũi cho nên vừa nghe Hồ Nghiên tới, Duệ Nhi đã bỏ sang chỗ khác.
Nguyễn Lương Ngọc còn chưa kịp ngăn cản đã không thấy bóng Duệ Nhi đâu khiến hắn có chút mất hứng.
Ngay sau đó, Hồ Nghiên đã đến trước cửa, Nguyễn Lương Ngọc vội vã ngăn không cho nàng ta tiến vào, sợ rằng mùi của nàng ta sẽ khiến Duệ nhi chán ghét.
Ngộ nhỡ sau này Duệ Nhi vì chuyện này mà không bước vào phòng của hắn nữa thì phải làm sao?
Một lương đình của Vô Hoa thập nhị cung
Thanh Phong đình, tạo hình tuyệt đẹp, nước bao quanh bốn bề, chỉ có mộy chiếc cầu gỗ thông với bờ, hồ nước chung quanh soi bóng trúc xanh rậm rạp mới trồng.
Nhìn từ xa, thật không khác gì tiên cảnh.
Nhưng trước mĩ nhân, trước cảnh đẹp lại có người cố người từ tới cuối không bị lay động, cả thần sắc lẫn động tác đèu tỏ vẻ mất kiên nhẫn
“Nàng tìm ta có việc gì?” Nguyễn Lương Ngọc tựa người trên lan can, buông mắt nhìn vào những ngọn sóng dập dờn.
Hồ Nghiên nở nụ cười, hai tay đặc chéo trước bụng, trang sức trên người va vào nhau phát ra âm leng keng, cất giọng mê hoặc: “Cung chủ, đã mấy ngày Đỗ tỷ tỷ không có ở đây, thiếp sợ cung chủ buồn bực, vừa hay thiếp có duyên học được một điệu múa nên muốn múa cho cung chủ xem”
Nguyễn Lương Ngọc nhìn nàng hồi lâu: “Ai bảo ta buồn bực”
Chẳng biết tại sao, vừa thấy Hồ Nghiên hắn đã nghĩ đến Đỗ Tố Tố, nghĩ đến Đỗ Tố Tố thì sẽ nhớ tới bộ dạng cầu khẩn xấu xí nàng ta.
Mỗi lần nghĩ đến thôi hắn đã cảm thấy chán ghét, thầm nghĩ tại sao ngày trước mình lại có mắt không tròng như vậy.
Nói đến đây, Đỗ Tố Tố đối với việc này vẫn còn trách Tô Thất Thất.
Nếu không phải vì Tiểu Thất Thất, nàng ta làm sao có thể để cho người khác thấy hình ảnh buồn nôn này.
Hơn nữa Nguyễn Lương Ngọc bây giờ đang muốn xem xem bên dưới tấm mặt nạ của Hồ Nghiên là gì.
Mấy ngày nay, số lần nhớ Tô Thất Thất đã khiến Nguyễn Lương Ngọc đủ phiền não, ngẩng đầu lên trông thấy Hồ Nghiên vì câu hỏi của mình mà cúi đầu oán hận liền tuỳ ý phất tay: “Nàng nhảy đi”
Nghe vậy Hồ Nghiên lập tứ ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Lương Ngọc đầy ngạc nhiên và mừng rỡ,.
Hồ Nghiên hôm nay khoác một bộ áo lụa màu trắng, hiển nhiên là vì điệu múa này mà chuẩn bị.
Mũi chân nàng ta chùng nhẹ xuống một chút, sau đó xoay tròn rất đẹp mắt.
Những sợ tơ vàng trên trang phục phản chiếu ánh sáng lấp lánh, bạch y tung bay, khi thì ống tay áo khẽ giơ lên che đi nửa gương mặt, đôi mắt mị hoặc người ta.
Khi thì mười ngón tay nâng lên như có bông tuyết đang rơi, nhịp bước biến đổi, động tác bỗng có lực như mang một cỗ sức mạnh lôi đình.
Nàng ta lúc này, đã bớt đi một phần hung ác, điệu múa chứa nhu tình vô hạn.
Dáng điệu múa chra nàng dĩ nhiên là vô cùng đẹp, Nguyễn Lương Ngọc ngày xưa cũnh chính vì dáng múa này của nàng mà mê mẩn.
Nhưng hôm nay dù có nhìn như thế nào chăng nữa cũng không tìm ra mùi vị trước đây, rốt cuộc vẫn thấy thiếu một thứ gì
Nhất định có vấn đề! Chắc chắn có cấn đề.
Có phải Tô Thất Thất có thừa dịp hắn không để ý mà hạ trên người hắn một loại độc nào đó hay không.
Nếu không vì sao lại khiến hắn nhớ mãi không