Tuy không ngủ ngoài trời ngơi nơi hoang vu nhưng tình huống lúc này cũng không tốt hơn mấy.
Nguyễn Lương Ngọc nhàn nhã đánh giá xem Tô Thất Thất định làm gì.
Tay Tô Thất Thất nắm dây cương, nhìn về khung cảnh đằng xa.
“Nếu nàng nghe lời ta, chúng ta đã có thể ăn uống thoải mái, còn được nằm trên chiếc giường ấm áp.
Chứ không như hiện tại, phía trước không thấy thôn xóm, đằng sau không có khách điếm.” Biểu cảm Nguyễn Lương Ngọc muốn bao nhiêu đắc ý liền có bấy nhiêu đắc ý, thiếu mỗi việc đem tấm bảng hiệu rêu rao khắp nơi.
Dù vậy, hắn cũng không hề nôn nóng.
Tô Thất Thất liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt trần thuật một sự thật, “Nếu chúng ta nghỉ ngơi tại trấn nhỏ kia, sẽ kéo dài chặng đường đến nửa ngày.” Với lại, khi đó mà nghỉ ngơi thì cũng quá sớm.
Nguyễn Lương Ngọc quay đầu đi, rõ ràng không bỏ qua, “Đó là quyết định của nàng thì nàng tự nghĩ biện pháp giải quyết đi.” Hắn nói xong cũng không thèm để ý biểu cảm của Tô Thất Thất.
Một người một ngựa di chuyển xung quanh, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh.
Đã đi hơn nửa ngày, chưa nói đến Tô Thất Thất đã có chút mệt mỏi, ngay cả ngựa cũng đứng ỳ tại chỗ.
Tô Thất Thất vốn muốn nhìn tình huống phía trước một chút.
Nhưng mặc cho nàng giơ roi như thế nào, con ngựa đều bày tỏ kháng nghị không thèm nhúc nhích.
Vì thế nàng bất đắc dĩ thở dài, không làm được gì hơn.
Cuối cùng, không còn biện pháp gì ngoài việc ngủ ở nơi hoang dã này.
Nguyễn Lương Ngọc vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tô Thất Thất phản bác ý kiến của bản thân.
Bây giờ có cơ hội, lập tức tỏ vẻ phản đối.
Nếu còn có lựa chọn khác, Tô Thất Thất sẽ không chọn nhìn đến kết quả này, nhất là bây giờ đêm đã buông xuống.
Nàng nhìn tia ánh sáng cuối cùng dần biến mất, gió hiu hiu thổi nhẹ nhưng xen lại lẫn khí lạnh như băng.
Nếu tiếp tục dừng lại ở đây mấy canh giờ nữa, tay chân sẽ cứng ngắc mất.
“Chàng muốn thế nào?” Tô Thất Thất nắm một ngón tay lại, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống.
Nguyễn Lương Ngọc nhướn mày, môi mỏng mím lại, giọng nói mang theo oán trách nhưng lại có một tia kiêu ngạo.”Ta làm sao mà biết.
Đều tại nàng.
Lúc trước nghe theo ta có phải tốt không!.”
Tô Thất Thất tự mình đi nhặt những cành cây khô ở xung quanh, dứt khoát không thèm để ý tới những lời oán giận của Nguyễn Lương Ngọc.
Nguyễn Lương Ngọc căn bản không định ra tay.
Dáng vẻ cả vú lấp miệng em hung hăng đi phía sau Tô Thất Thất, xem động tác nghiêm túc tìm củi của nàng, “Vùng hoang dã này, mấy con muỗi, kiến đáng ghét không thiếu, lỡ bị cắn thì làm sao? Hơn nữa trời lạnh như thế, nàng lại không nói với ta phương Bắc rất lạnh.
Sau đêm nay, ta sẽ bị bệnh mất! Mấy chuyện này có thể bỏ qua, nhưng chúng ta ăn gì? Nói trước nhé, ta sẽ không ăn thỏ hay thứ gì bắt ở nơi này đâu.
Chỉ cần nghĩ đến tro bụi khi nướng thịt đã thấy ghê người.”
Dọc đường đi, Nguyễn Lương Ngọc không ngừng nói chuyện.
Ở nơi dã ngoại hoang vu này, củi khô không thiếu.
Hơn nữa chúng còn rất bén lửa.
Tô Thất Thất ôm đống củi trở về rồi tìm một cây đại thụ để che chở, xong đem từng cây sắp xếp để nhóm lửa.
“Nếu không muốn bị chết cóng như lời chàng nói thì tìm hai viên đá đánh lửa đi.” Tô Thất Thất đem củi lửa chuẩn bị hoàn hảo rồi quay đầu nhìn cái người đang thong dong nói chuyện, hoàn toàn không định chuẩn bị giúp đỡ đằng kia.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của Tô Thất Thất, mất công hắn nói nhiều như vậy, vì thế nhíu mày, “Thế nàng có nghe ta nói gì không đấy??” Người này cố ý lơ là hắn sao?
“Có nghe mà.
Sao chàng nhiều tật xấu thế nhỉ?!.” Tô Thất Thất bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu nói một câu, “Ta cứ tưởng chàng..” Nàng bỗng ngừng lại.
Nàng quên mất, hắn không nhớ rõ đoạn thời gian đấy.
“Hừ, nàng tưởng ta muốn nói chuyện với nàng lắm sao? Nếu không phải nơi này chỉ có một mình nàng… Hơn nữa cái gì mà tật xấu! Đây là thói quen! Từ trước tới giờ ta còn chưa từng ở nói thế này!” Nguyễn Lương Ngọc nói không sai.
Trong trí nhớ của hắn luôn là cuộc sống thoải mái đủ đầy.
Còn loại địa phương như vùng hoang dã này nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Từ đầu Nguyễn Lương Ngọc hạ quyết tâm sẽ không làm gì hết, mặc cho Tô Thất Thất ép buộc.
Mà lúc này suy nghĩ một chút, nếu không có đá dánh lửa, người chịu lạnh vẫn là hắn.
Vì thế hắn rất không cam tâm đi tìm đá lửa.
Nhân lúc Nguyễn Lương Ngọc rời đi, Tô Thất Thất lấy lương khô trong túi đồ.
Sau đó chuyển một phiến đá bằng phẳng đặt ở gần lửa.
Suy nghĩ một chút, nàng túi nước lấy ra.
Khi ngón tay nàng đụng tới túi nước, lúc buông ra liền cảm nhận được khí lạnh như băng.
Nhiệt độ vào mùa đông ở phương Bắc và phương Nam chênh lệch rất lớn.
Tuy rằng bây giờ bọn họ đi chưa xa, nhưng cũng có thể cảm giác được biến hóa rõ ràng của nhiệt độ, nhất là ở vùng hoang dã không có cái gì để giữ ấm thế này.
Đêm còn dài… Có lẽ sẽ rất gian nan.
Không lâu sau Nguyễn Lương Ngọc đã trở lại, hắn đưa hai viên đá lửa cho Tô Thất Thất.
Lúc lấy đá lửa, ngón tay nàng đụng phải tay Nguyễn Lương Ngọc.
Cái cảm giác lạnh như băng đó khiến nàng không khỏi ngẩn ra rồi nghĩ đến chuyện Nguyễn Lương Ngọc rất sợ lạnh.
Bây giờ đến nàng cũng thấy lạnh, chắc hắn đã lạnh đến không chịu nổi nhưng vẫn cố chấp không chịu mở miệng.
Tô Thất Thất không hỏi hắn, nàng nhanh chóng đánh viên đá nhóm lửa.
Phương pháp nhóm lửa này có chút nguyên thủy, nàng phải thử mấy lần mới thành công.
Quả nhiên, lửa thổi bùng lên, Nguyễn Lương Ngọc lập tức nhích lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Tô Thất Thất rồi giả bộ như tùy ý.
Ngọn lửa lớn dần lên.
Cuối cùng đã giảm bớt nhiệt độ lạnh như băng ở nơi hoang dã này.
Tô Thất Thất đem lương khô cho Nguyễn Lương Ngọc, “Ăn một chút đi.” Suy nghĩ một chút, nàng nói thêm một câu, “Yên tâm, rất sạch sẽ.”
Động tác nhận lương khô của Nguyễn Lương Ngọc cứng đờ, sau đó làm như không nghe thấy.
Nhưng Tô Thất Thất đã thấy, trong nháy mắt kia, hắn rõ ràng xuất hiện biểu cảm xấu hổ.
Tô Thất Thất cũng lấy một ít lương khô để lấp đầy dạ dày.
Hai người thực hiện việc của mình, không nói gì nữa.
Ở ơi dã ngoại này chỉ nghe thấy tiếng kêu thanh thúy của những côn trùng không biết tên lọt vào tai, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua cỏ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng này, những âm thanh ôn như nhưng lạnh lẽo vang lên cũng không có gì là kì lạ mà còn giống như một dòng nước ấm chảy một cách chậm rãi.
Lửa cháy rất lớn, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.
Cành cây khô héo bắt lửa rất nhanh khiến cho lửa cháy càng thêm mãnh liệt.
Khói bụi nồng nặc bị gió thổi bay đi, rồi từng chút tan biến mất.
Nguyễn Lương Ngọc ăn xong lương khô liền thuận tay lấy túi nước bên người Tô Thất Thất.
nhưng bị nàng ngăn lại, “Chờ nước ấm thêm chút nữa.
Uống nước lạnh sẽ không tốt cho thân thể chàng.” Lúc này Nguyễn Lương Ngọc mới chú ý tới Tô Thất Thất luôn đặt túi nước ở gần lửa.
“Nàng cũng có tật xấu.” Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thu tay về.
Không thể không thừa nhận rằng Tô Thất Thất nói đúng.
Nguyễn Lương Ngọc buồn chán dùng cành cây chọc vào lửa, một chút buồn ngủ cũng không có.
Tô Thất Thất ngẩn người nhìn chằm chằm vào ánh lửa, đôi mắt sâu thẳm không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Yên tĩnh một lúc, Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy không khí rất quái lạ bèn đánh vỡ yên lặng, “Sao nàng không nói chuyện?”
Hắn nói câu này cũng như không nói, nhưng không ngờ nàng hỏi lại, “Hiện tại mới thật sự là chàng sao?”
Nguyễn Lương Ngọc nghe không hiểu, “Ý nàng là gì?”
“Lần đầu tiên ta gặp chàng, chàng động thủ với ta bởi vì Đỗ Tố Tố.
Lần thứ hai, chàng vì chuyện bị ta điểm huyệt nên rất tức giận, thậm chí muốn giết ta.
Lần thứ ba… Mặc kệ trước đây như thế nào, chàng luôn cảm thấy ta đối đầu với chàng.
Cho dù lúc đó chàng lạnh lùng hay tươi cười đều khiến người khác cảm thấy xa lạ.” Tô Thất Thất chậm rãi nói.
Ban đầu, quả thật Nguyễn Lương Ngọc cho là người như nàng không phải người tốt.
Kể cả nàng không tính kế cũng sẽ sinh ra uy hiếp đối với hắn.
Sau này lại cảm nhận được nhớ mong trong lòng thì càng hốt hoảng, không biết giải quyết thế nào.
Có một số lời, một số hành động của bản thân mà chính hắn cũng không thể kiểm soát được.
Thế nên, lúc gặp nàng hắn mới luôn lạnh nhạt như thế.
Nhưng sau khi hắn bị trúng độc rồi ở chung mấy ngày, hình như đã có vài thứ thay đổi.
Thái độ của hắn đối với nàng đang dần thay đổi.
Không còn đối chọi gay gắt mà càng thêm tin tưởng nàng, cho dù hắn rất không muốn thừa nhận.
“Hiện tại chúng ta rất thân thiết sao?” Nguyễn Lương Ngọc suy nghĩ hồi lâu, hỏi lại.
Trong lời nói mang theo ý cười đã ẩn chứa đáp án rõ ràng.
Tô Thất Thất cũng không vạch trần lời nói của hắn, đưa nước ấm cho Nguyễn Lương Ngọc, trên mặt đầy ý cười.
Ăn uống xong xuôi.
Mặc dù Nguyễn Lương Ngọc nhiều lần oán giận nhưng cũng không chịu được