Rất lâu trước đây sư phụ đã cứu hắn từ trong tay đám giặc cướp hung ác tàn nhẫn.
Chính mắt hắn thấy tên cường đạo cầm trong tay chiếc đao lớn màu đỏ tươi giết hại cả gia đình mình.
Lúc đó, nhà của hắn đã hoàn toàn bị diệt sạch.
Khi sư phụ dẫn hắn rời đi đã nói rằng: “Ngươi phải nhớ kỹ ngày hôm nay.
Một ngày nào đó, hãy tự tay giết chết hung thủ đã giết hại cả gia đình ngươi.”
Trong ký ức của hắn, sư phụ rất nghiêm khắc.
Chỉ cần hắn lơ là việc luyện công sẽ bị phạt úp mặt vào tường sám hối.
Bản thân hắn có thiên phú hơn người, học qua bất kể võ công gì đều có thể hiểu rõ.
Hắn dùng khao khát báo thù để luyện công nên hầu như mỗi ngày đều mơ rằng khi giết tên giặc năm đó, sẽ có máu tươi đầy trời vương trên mặt mình.
Cuối cùng có một ngày, sư phụ nói, ngươi xuống núi đi.
Hắn vĩnh viễn không thể quên ngày hôm ấy.
Đó là lần đầu tiên hắn giết người.
Đám cường đạo đã quỳ xuống bên chân hắn, liều mạng dập đầu trên đá rồi trán chúng bị toạc ra.
Chúng cầu xin hắn tha thứ, nói đó chỉ do mê muội nhất thời.
Chúng còn nói vợ con cha mẹ ở nhà cần chăm sóc, rồi hứa sau này không dám làm việc ác nữa.
Hắn nỗ lực nhiều năm như vậy nhưng lại phát hiện không tìm thấy được mục tiêu của bản thân.
Giết người xong, hắn trở về núi.
Sư phụ hỏi hắn có thỏa mãn không? Không, hắn không thấy.
Hắn không hề thấy vui vẻ hay thỏa mãn chút nào, trong lòng chỉ cảm thấy mất mát.
Đối với hắn, sư phụ là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Một ngày là thầy, cả đời là cha.
Thế nhưng, sư phụ mà hắn coi như thần tiên cũng có điểm yếu.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái kia, sư phụ đang nắm tay hắn.
Cô gái nhìn hắn rồi đột nhiên dịu dàng xoa đầu hắn, nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.”
Đêm tân hôn, sư phụ bảo rằng, từ nay về sau nàng là sư nương của các ngươi.
Toàn bộ Vô Hoa Thập nhị cung đều được trang trí thành sắc đỏ rực rõ, tất cả đều vui vẻ ca hát và nhảy múa.
Vậy mà đêm hôm đó, sư phụ lại chết.
Người mà hắn gọi là sư nương, lại cầm trong tay thanh kiếm đầm đìa máu tươi, đắc ý đến mức cười điên cuồng.
Nàng nói, cuối cùng nàng cũng không làm hổ thẹn sứ mệnh, giết chết người đứng đầu ma giáo.
Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ có thể làm hại võ lâm nữa.
Nàng còn bảo: “Ngươi mang một thân tuyệt học thiên hạ khó địch, vậy mà cũng có nhược điểm.
Chết bởi đao pháp Chiết Mai tự mình sáng tạo ra rồi tẩu hỏa nhập ma, đến ta cũng thấy bi ai cho ngươi.”
Hắn không hiểu.
Vì sao hai người yêu nhau lại giết hại lẫn nhau? Nhưng mà một màn kia đã vĩnh viễn khắc sâu vào đáy lòng hắn.
Có lẽ do khi đó tuổi còn quá nhỏ, sau này rất nhiều việc hắn không nhớ rõ nhưng cảm xúc khi ấy hắn lại nhớ rất sâu sắc.
Vì thế, hắn không muốn tin tưởng bất kỳ ai.
Sau này, hắn thích rất nhiều người, nhưng lại không yêu ai.
Hắn dần dần tập thành thói quen chịu đựng những tiếng cười khanh khách của đám hùa theo xu nịnh kia, nhưng lại thấy vui với điều đó.
Nhưng vẫn có một người xâm nhập vào thế giới của hắn – một người khác biệt với những người khác.
Nàng không xu nịnh, cũng không thích gió chiều nào xuôi theo chiều nấy.
Ngay từ lần đầu tiên, hắn đã cảm thấy vô cùng hứng thú, rồi muốn cẩn thận nhìn xem, nàng cười rộ lên trông thế nào.
Dần dần, hắn cảm nhận được ánh mắt kì lạ của nàng khi nhìn hắn.
Không chỉ nàng, ngay cả người của Vô Hoa Thập nhị cung lúc gặp nàng, cũng lộ ra vẻ căng thẳng.
Sau này hắn phát hiện bản thân đã chìm đắm vào với nàng.
Hắn bắt đầu muốn biết bản thân trong đoạn trí nhớ đã mất kia như thế nào.
Nàng càng dùng mọi cách để ngăn chặn, hắn lại càng hứng thú.
Đêm đó ở dưới pháo hoa, lúc nàng nhìn hắn nói năm mới vui vẻ, bản thân mơ hồ có ảo giác, dường như hai người thật sự đã từng yêu nhau.
Rất lâu trước đây…
Cảm giác như vậy rất nguy hiểm.
Hắn cảm thấy bản thân không thừa nhận nổi.
Sau đó, nàng thực hiện lời hứa, bình tĩnh nói ra rất nhiều điều.
Nói hắn đã từng không thèm để ý tất cả, si mê mà điên cuồng yêu nàng thế nào.
Hắn nghe xong cảm thấy vô cùng khiếp sợ, thậm chí không cách nào tưởng tượng ra rằng lại có một người quan trọng như vậy trong đoạn trí nhớ đã mất kia.
Sau đó, hắn ngồi một mình trong rừng trúc suy nghĩ thật lâu, rồi quyết định âm thầm ra đi.
Hắn cảm thấy bản thân cần thêm thời gian để tiêu hóa lời nói của nàng.
Trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ tốn tâm tư và sức lực trong tình yêu.
Hắn luôn cảm thấy chuyện như vậy mà hai người cùng nghiêm túc sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Khi đó tất cả cũng nên kết thúc.
Vốn dĩ hắn cũng không rõ bản thân quan tâm nàng đến mức nào.
Nhưng từ sau khi rời khỏi, nàng luôn xuất hiện trong giấc mơ, luôn dùng ánh mắt đau thương nhìn hắn.
Hắn lại nhớ tới, hình như nàng từng nói rằng nàng muốn Linh Lung huỳnh và Hỏa Long châu, rồi không thể khống chế mà hẹn gặp nàng dù trong lòng biết rõ đã ly biệt nhưng vẫn muốn gặp nàng một chút.
Vậy mà khi hắn ngồi trong Thủy Nguyệt Câu lâu, nghĩ tới việc có thể gặp lại nàng thì trong lòng lại tràn đầy chờ mong cùng lo lắng.
Thậm chí hắn không thể không dùng đàn hát để kiềm chế phiền chán trong lòng.
Thế mà nàng chỉ nhìn qua đã nhận ra điều đó.
Trong lòng hắn hoàn toàn không muốn.
Dù sao, nếu không phải trước đây đã từng liều lĩnh, kém chút chết đi, hắn gần như vẫn muốn tiếp tục ở cùng nàng như trước.
Miễn là không thích nàng, không quan tâm nàng đến vậy, chắc chắn mọi thứ đều không có vấn đề.
Đường ai nấy đi.
Chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng hắn phải dùng rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra.
Đến lúc rời đi, lại không thể nào quên được nàng.
Vô Hoa Thập nhị cung luôn có bóng dáng của nàng.
Kể cả khi ngủ say hay thức dậy đều như thấy nàng ở bên.
Chỉ cần nghĩ đến sau này không còn được gặp lại nàng, không còn bất cứ quan hệ gì, hắn lại không thể khống chế đau đớn trong lòng.
Đến lúc không ngừng nhung nhớ hắn mới phát hiện ra rằng vốn dĩ bản thân đã yêu nàng.
Từ lúc đầu đã không hề diễn kịch, cho nên hắn bất mãn tới gần nàng, ngay từ đầu cũng không muốn vướng mắc với nàng.
Bởi vì từ khi gặp lại nàng, trong lòng hắn cảm giác được nguy hiểm.
Sau đó, hai người càng dây dưa thì càng khăng khít, đến cuối cùng đã không thể tách ra.
Đến bây giờ, bọn họ giống như hai sợi dây bện nên dây thừng, quấn chặt chẽ với nhau.
Nếu cưỡng ép tách ra thì cả hai bên đều sẽ gặp tổn thương.
Khi ấy, Linh Vũ mang theo trâm cài Phượng Diêu đột nhập Vô Hoa Thập nhị cung.
Hắn ngăn cản con đường phía trước của nàng ta, lại nghe thấy Linh Vũ hỏi:”Nếu Tô Thất Thất chết đi, ngươi có thể tình nguyện làm gì vì nàng?”
Rõ ràng là lời nói thật buồn cười, nhưng trâm cài trong tay Linh Vũ lại là chiếc trâm bị Tô Thất Thất lấy đi.
Hắn không thể không lo lắng, cảnh giác hỏi nàng, “Ý của ngươi là gì?”
Linh Vũ dùng giọng điệu rất kinh ngạc nói, “Vậy mà ngươi không biết.
Trên thân thể Tô Thất Thất có bệnh chưa trừ tận gốc.
Bốn dược liệu kia có thể trị tận gốc căn bệnh của nàng.
Nếu không có dược liệu kia, nàng chắc chắn sẽ chết.”
Hắn không hề biết, thật sự không biết một chút gì.
Từ trước đến nay nàng không hề nói đến.
Thậm chí giọng điệu lúc nàng muốn lấy Linh Lung huỳnh và Hỏa Long châu từ tay hắn cũng như không hề quan tâm.
Hắn nghi ngờ nhìn Linh Vũ.
Có lẽ ả đang nói dối.
“Không cần hoài nghi.
Nàng hẳn từng nói với ngươi rằng nàng đã từng bị thương.
Năm năm trước, lúc ngươi mất đi ký ức, độc tính của nàng phát tác.
Nàng may mắn được Quỷ Y cứu giúp, đổi máu độc bằng máu khác.
Nhưng đây chỉ kéo dài thời gian độc tính kia phát tác.
Nếu ngươi vẫn không tin vậy đi xem cùng ta đi.
Ít ra ngươi vẫn tin lỗ tai của bản thân chứ?” Linh Vũ dùng nội lực bắn cây trâm ra.
Hắn nghiêm túc nhận lấy trâm cài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Linh Vũ.
“Ngươi bắt nàng? Ngươi có mục đích gì?”
“Ta cũng cần bốn cây thuốc này.
Ban đầu ta muốn bắt nàng để nàng chế thuốc.
Khoan đã… Ngươi đừng xúc động.
Bây giờ nàng vẫn còn tốt lắm.
Ha ha.
Nàng không chịu chế thuốc cho ta, vì nếu chế ra được thì viên thuốc này cũng chỉ có một.
Nàng chắc chắn phải chết.”
“Ngươi thật nham hiểm.” Chết.
Nghe được một chứ này, hắn đã cảm thấy hô hấp như dừng lại.
Hai tay hắn nắm chặt, không thể khống chế cơn giận dữ trong lòng.
Vì nàng mà mấy ngày nay hắn không ăn uống nổi.
Ngày nhớ đêm mong.
Nếu nàng chết, hắn không tưởng tượng nổi sẽ có hậu quả gì.
“Chẳng qua mỗi người đều có mục đích riêng, cần gì phải nói là nham hiểm chứ!” Linh Vũ lui về phía sau, dáng người rất nhanh chóng biến mất, “Nguyễn cung chủ, ta sẽ cung kính chờ đợi ngài đến điện Khải Uyên.”
Cuối cùng sau khi giao phó tất cả, hắn liều lĩnh một mình đi vào điện Khải Uyên.
Hắn biết rõ đó có thể là cạm bẫy, nhưng vẫn không cố kị đi tới.
Thời khắc ấy, hậu quả như thế nào hắn cũng không nghĩ đến, chỉ nghĩ rằng phải gặp được nàng.
Dù chỉ biết nàng bình an cũng tốt lắm rồi.
Hang núi trống trải, xiềng xích quấn quanh thân thể.
Hắn thấy mặt nàng lạnh nhạt mà