Nguyễn Lương Ngọc nghiêng người rồi đưa tay ra sau để gối đầu lên, cặp mắt hoa đào hơi cong lên rồi nằm im nhìn Tô Thất Thất, đôi môi lơ đãng hiện lên một nụ cười.
Sau một thời gian điều dưỡng, da thịt nhợt nhạt lúc trước đã hồng hào hơn.
Gương mặt tuyệt sắc lộ ra một sự mê hoặc nhưng không hề chứa chút tà khí nào.
Cả người hắn toát lên sự dịu dàng của hoa hướng dương, một cảm giác mà trước này chưa từng xuất hiện.
Mấy ngày gần đây hắn nhìn nàng mãi cũng không thấy chán.
Lúc thấy đau chỉ cần ôm nàng một cái thì sẽ yên tâm hẳn, giống như cơn đau dày vò hắn cũng không mạnh mẽ như như trước.
Tuy Tô Thất Thất không nhìn thấy gì nhưng nàng không hề thấy cực khổ.
Dù đi đứng lảo đảo nàng cũng không hốt hoảng.
Nàng thích ngồi bên cạnh hắn, sau đó dùng ngón tay phác họa từng chút một.
Lúc đó, nét mặt nàng rất dịu dàng, thậm chí còn có một chút cưng chiều nhỏ.
Nguyễn Lương Ngọc chỉ nhìn ánh mắt nàng, con ngươi màu mực của nàng sâu tựa như một mảnh biển cả xanh thẳm.
Tô Thất Thất rất thích mùi thuốc trên người Nguyễn Lương Ngọc nên lúc ngủ luôn ôm hắn, phải ngửi được mùi hương yêu thích mới đi vào giấc ngủ được.
Nàng thích nghe Nguyễn Lương Ngọc nói chuyện, lúc nghe vẻ mặt nàng cực kì nghiêm túc.
Đợi lúc hắn nói xong, Tô Thất Thất sẽ ôm hắn rồi nói nhỏ rằng, “Nguyễn Lương Ngọc, ta yêu chàng.”
Nguyễn Lương Ngọc hỏi Tô Thất Thất về những chuyện trước kia.
Hắn hỏi, hỏi từ sáng sớm đến hoàng hôn, không hề bỏ qua một khắc nào vì hắn sợ sẽ quên cả đời.
Tô Thất Thất sẽ nói cho hắn trước kia hai người đã từng làm gì, đã trải qua nhũng gì.
Lúc đó, Nguyễn Lương Ngọc sẽ buồn bã nhìn Tô Thất Thất, sau đó mới nhớ nàng không thấy được thì sẽ nói, “Thất Thất, trước đây nàng không tốt với ta.”
Hắn luôn tự suy nghĩ, sau này hai người sẽ tìm một nơi bồng lai tiên cảnh chốn trần gian rồi cùng nhau trải qua một cuộc sống thân tiên quyến lữ.
Hắn sẽ chăm sóc Duệ nhi thật tốt, bù đắp những thiếu sót trong năm năm qua.
Ngắm nhìn nàng càng lâu, hắn liền tự hỏi tại sao lúc trước lại thích những nữ nhân dong chi tục phấn kia.
Đời này chỉ có một Tô Thất Thất, chỉ có mình nàng sẽ cưng chiều hắn lúc yêu hắn.
Cõi đời này, chỉ có một Tô Thất Thất đáng giá để hắn dùng tất cả mọi thứ để cưng chiều.
Hai người yêu nhau, không ai yêu nhiều cũng không ai yêu ít.
Lúc nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng.
Lúc nàng cưng chiều ta, ta cũng cưng chiều nàng.
“Nhân lúc thuốc còn nóng, chàng mau uống đi.” Tô Thất Thất đưa chén thuốc đến trước mặt hắn, sau đó lại nói, “Dù ta không thấy chàng cũng không được lén đổ thuốc đi.”
Nguyễn Lương Ngọc dùng một tay chống nửa người rồi bất đắc dĩ cầm lấy, nhưng cũng chỉ cầm lấy thôi.
Hắn biết thuốc đắng giã tật, nhưng nhìn thứ nước màu đen trong chén thuốc vẫn rất muốn nôn, thật sự không biết làm sao để uống được.
Tô Thất Thất đi sang bên kia không biết làm gì.
Nguyễn Lương Ngọc do dự cầm chén thuốc, tự nhiên thấy choáng đầu hoa mắt.
Mùi thuốc tản ra khiến hắn càng khó chịu không dám uống.
“Thất Thất.”
Tô Thất Thất đang sửa soạn đồ đạc không thèm phản ứng.
“Tô Thất Thất.” Nguyễn Lương Ngọc gọi nàng lần nữa.
Tô Thất Thất vẫn đưa lưng về phía hắn, nàng không quay đầu lại khiến hắn rất lo.
Bàn tay cầm chén thuốc khẽ run, hắn phải lớn tiếng gọi Tô Thất Thất mấy lần nữa thì nàng mới quay lại rồi cười hỏi, “Sao vậy?”
Một câu của nàng khiến Nguyễn Lương Ngọc ngăn chặn tất cả lời than phiền trong lòng không muốn nói ra.
Cảm giác đau khổ lan tỏa khắp người, một lúc lâu sau vẫn chưa tan biến.
Nguyễn Lương Ngọc đành cố gắng nở nụ cười rồi nói, “Không có gì.” Sau đó, hắn nhìn chén thuốc trong tay rồi một hơi uống cạn.
Tô Thất Thất cẩn thận ngồi xuống mép giường, giống như nàng biết hắn đang nghĩ gì bèn nói, “Gần đây ta không nghe rõ mấy câu hơi nhỏ lắm.
Hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn, nhưng chàng đừng lo, ta vẫn nghe thấy chàng nói chuyện.” Nói xong, nàng cười khổ.
“Nàng không nói cho ta biết.” Đột nhiên chén thuốc không trên tay bỗng nặng đến lạ.
Tô Thất Thất đưa tay cầm lại chén thuốc.
Nàng lấy mứt hoa quả ra, mở bàn tay đang nắm chặt của Nguyễn Lương Ngọc rồi đưa mứt hoa quả vào lòng bàn tay hắn, “Thuốc đắng chứ? Chàng mau ăn cái này đi, nó ngọt lắm.
Trước đây chàng không chịu uống thuốc khiến ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế.”
Ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc dừng lại trên miếng mứt hoa quả trong tay, trong miệng vẫn còn nguyên vị đắng của thuốc nhưng hắn không ăn nó mà ôm lấy Tô Thất Thất rồi nói, “Thất Thất, ta muốn tắm.”
“Không được.” Phản ứng đầu tiên của Tô Thất Thất khi nghe hắn nói muốn tắm là từ chối, sau đó mới giải thích, “Chàng vẫn đang dưỡng thương, mấy ngày này đừng đụng đến nước thì hơn.
Chàng nên nhịn thêm mấy hôm nữa.”
“Ta nhịn lâu lắm rồi.
Ta sẽ tắm nhanh, được không Thất Thất?” Nguyễn Lương Ngọc cầm lấy ống tay áo của Tô Thất Thất, cười cười lấy lòng.
Tô Thất Thất hơi do dự.
Hơi thở ấm áp của Nguyễn Lương Ngọc vang lên bên tai nàng, còn tiếng tim đập của hắn nữa, rồi nàng gật đầu đồng ý.
Mấy ngày nay nàng luôn cẩn thận chăm sóc hắn, mỗi ngày đều dùng nội lực giúp hắn chống đỡ dược lực rồi chuyên tâm chế thuốc cho hắn uống để điều dưỡng thân thể.
Hiện tại thân thể hắn đã có chuyển biến tốt, mạch đập đã trở lại bình thường.
Bây giờ chỉ tắm một lần cũng không đến mức nguy hiểm.
Thi vệ nghe thấy Nguyễn Lương Ngọc muốn tắm liền đi báo cho Linh Vũ.
Sau đó thùng tắm và nước nóng liền được thị vệ đưa vào.
Những tên thị vệ này luôn cúi đầu, đưa đồ xong thì lập tức ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa.
Từ đầu đến cuối không hề nói một lời, sau khi đóng cửa lại quy củ đứng canh bên ngoài.
“Nơi này, ngoại trừ tự do thì gì cũng có hết.” Nguyễn Lương Ngọc nhìn đống đồ được đưa vào rồi nói.
Tô Thất Thất ngồi uống trà, trên mặt rất nghiêm túc nhưng không hề phản ứng lại lời nói của hắn.
Nguyễn Lương Ngọc thấy cực kì khó chịu.
Hắn biết nàng không nghe thấy.
Hắn thật sự không dám nghĩ đến chuyện, có một ngày nàng sẽ không nhìn thấy, không nghe được, không nói được cũng không ngửi được..
Lúc đó hắn sẽ thế nào?
Hôm nay là ngày thứ chín rồi, hắn muốn đi tắm.
Rồi ngày mai hắn sẽ làm chuyện kia..
Ta muốn nàng nghe thấy mỗi câu ta nói, từng lời nỉ non nhỏ nhẹ, tóc tai chạm lấy nhau.
Ta muốn nàng nhìn thấy từng sự vui vẻ và buồn bã trên mặt ta.
Tô Thất Thất đặt ly trà lên bàn, nàng nhận thấy hơi nóng quanh quẩn khắp phòng nên đi đến cạnh nơi tỏa ra hơi nóng hỏi, “Bọn họ đưa đồ đến rồi hả?”
“Đưa đến rồi.” Nguyễn Lương Ngọc thả tay vào trong nước, mặt nước gợn sóng.
Hắn đến gần lỗ tai của Tô Thất Thất rồi cười nói, “Tiếc quá, nàng không thấy được.”
Tô Thất Thất cười, “Ta nghe được.”
Nguyễn Lương Ngọc hơi giật mình rồi cười cười cởi áo ngoài, hắn cầm lấy tay của Tô Thất Thất, để ngón tay nàng chạm lên người hắn, giọng nói mang theo sự mê hoặc, “Thất Thất, nàng không thấy được.”
Ngón tay chạm đến độ nóng của da thịt, “Chàng còn không tắm nước sẽ nguội mất.” Tô Thất Thất bất đắc dĩ rút tay về, Nguyễn Lương Ngọc đang mê hoặc nàng sao? “Sau này ta sẽ cẩn thận nhìn kĩ.” Tương lai vẫn còn dài.
“Sau này nàng từ từ nhìn nhé!” Nguyễn Lương Ngọc nghiêm túc cười, “Thất Thất, sau này chúng ta cùng nhau nhìn, ta không muốn nàng chiếm tiện nghi mãi.”
“Ta chiếm tiện nghi chàng khi nào chứ?” Tô Thất Thất bật cười.
Nguyễn Lương Ngọc đứng trước mặt Tô Thất Thất, thản nhiên cởi đồ, trên người chỉ còn quần lót.
Hắn đứng yên nhìn tròng mắt không hề thay đổi chút nào của nàng.
Xương quai xanh tinh xảo tôn lên đường cong hoàn mỹ của vóc người gầy gò nhưng thon dài.
Da thịt trắng như bạch ngọc không tì vết.
Lồng ngực hiện lên trong không gian mang lại cảm giác khiến người ta hít thở khó khăn.
Đầu tóc đen tuyền được trâm cài giữ lại, chỉ một ít sợi còn vương trên vai.
Những sợi tóc ấy nằm trên da thịt như ngọc, giống như một bức họa hoàn mỹ của thế gian.
Hắn đưa tay quơ quơ trước mặt Tô Thất Thất, sau đó nói nhỏ không cho Tô Thất Thất nghe thấy, “Nàng không thấy được..”
Yên lặng bước vào thùng tắm, Nguyễn Lương Ngọc đưa bàn tay đã dính nước cầm lấy tay Tô Thất Thất.
Giọt nước trong suốt rơi vào lòng bàn tay nàng rồi rơi xuống đất.
Tay nàng chạm đến những sợi tóc mềm mại, sau đó bị Nguyễn Lương Ngọc đưa đến nơi mà đầu ngón tay nàng chạm đến một cái trâm.
“Thất Thất, nàng biết đây là cái gì không?”
Tô Thất Thất nghiêm túc đưa tay chạm lấy, giống như đang vuốt ve bảo vật dễ vỡ.
Tất nhiên nàng biết đây là gì, nàng cũng có một cái y vậy.
Mỗi một góc điêu khắc trên nó nàng đều ghi nhớ, cảm giác quen thuộc đến thế..
Sau đó nàng cầm lấy nó vào trong lòng bàn tay, suy nghĩ một hồi rồi cười nói, “Ta rất vui.”
Trâm cài Phượng Diêu, một xanh một trắng ý chỉ uyên ương.
Tô Thất Thất không trả lời câu hỏi của hắn nhưng hắn hiểu nàng nói gì, “Ta vẫn luôn cài nó, một ngày nào đó nàng sẽ nhìn thấy.”
“Nguyễn Lương Ngọc, ta chưa nói cho chàng biết, bệnh của ta đã thâm nhập vào phế phủ nhiều năm rồi, không phải sớm chiều có thể chữa khỏi.
Bốn loại thuốc đó hoặc giúp ta lành hẳn hoặc không có tác dụng gì hết, chàng đừng kì vọng quá.” Tô Thất Thất nói.
Những ngày gần đây, lời nói của Nguyễn Lương Ngọc khá kì lạ, hắn luôn nhắc đến chuyện này, giống như hắn đoán được tương lai vậy.
Nàng lo lắng kì vọng của hắn sẽ tan vỡ, thế thà rằng hắn đừng kì vọng quá nhiều thì hơn.
Nguyễn Lương Ngọc luôn nói với nàng rằng sau này nàng có thể ngắm nhìn tất cả cảnh sắc của thế gian.
“Thất Thất, nàng sẽ khỏe lên.” Nguyễn Lương Ngọc vẫn nói như vậy.
“Nguyễn Lương Ngọc, ta sợ chàng thất vọng.
Chàng như vậy khiến ta rất lo lắng, chàng hiểu không?”
Nguyễn Lương Ngọc nhìn Tô Thất Thất rồi nghiêm túc nói, “Nàng sẽ khỏe lên.” Hắn không muốn nghĩ đến chuyện hắn đã dốc hết sức mình nhưng lại không có tác dụng với nàng.
Hắn không muốn nghĩ đến.
Hắn chỉ biết rằng, Tô Thất Thất không thể chết, nàng không thể chết được!
=====================================================
Hôm sau là một ngày trời trong hiếm thấy.
Cả bầu trời là một mảnh xanh thăm thẳm, ánh nắng sáng chói rực rỡ xuyên qua khung cửa