Ánh sáng từ ngọn nến yếu ớt lan ra khỏi cánh cửa nửa đóng nửa mở, trong màn đêm âm u yên tĩnh, ánh sáng ấy tựa như một ngọn đèn sáng quắc dẫn đến một phương hướng ấm áp.
Ngày trước, cho dù đã khuya đến mức nào, nơi này cũng chỉ là một mảnh u tối.
Chút uất ức trong lòng Tô Thất Thất dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp lạ thường.
Nàng chăm chú nhìn theo vệt ánh sáng heo hắt ấy, rồi nghĩ tới Tiết Cần Cần đã lâu không gặp.
Dù sao cũng chỉ là người lạ trong giang hồ vô tình gặp mặt thôi, sau rồi cũng sẽ quên nhau.
Từ trước đến giờ, nàng chưa từng cưỡng cầu cái gì hết.
Ngón tay nàng đặt trên cánh cửa, chậm rãi đẩy cửa ra.
Thực tế, Tô Thất Thất đã chuẩn bị xong hết rồi, nàng rất rõ, nếu Tiết Cầm Cầm đã có ý định này vậy thì những người khác sẽ cam lòng rơi lại phía sau? Chỉ là, chuyện này có phải khoa trương quá không?!
“Thứ này từ đâu ra?” Ngón tay Tô Thất Thất chỉ vào cây đàn cổ trên mặt đất, cây đàn làm bằng gỗ màu đỏ, dây đàn làm từ tơ tằm, giá trị của nó tất nhiên không nhỏ!
Nguyễn Lương Ngọc ngồi trước bàn, trước mặt hắn là một cái bát đang tỏa mùi thơm khắp phòng, lúc này hắn đang say sưa ăn đến ngon miệng, “Là Chu đại thẩm đưa tới đó.
Bà ấy nói con gái bà là một người giỏi đánh đàn, hôm nào có thời gian sẽ tới trao đổi một chút.” Hắn vừa trả lời vừa không ngừng gắp đồ ăn vào miệng.
Tô Thất Thất không biết tại sao mà trong lòng vừa buồn bã vừa luống cuống, sao người này cứ luôn tỏ vẻ nàng ngược đãi hắn thế? Chẳng lẽ bình thường nàng không cho hắn ăn no? Hơn nữa, bát mì kia ăn ngon đến thế??
“Vậy đây là cái gì?” Ánh mắt nàng rơi vào thứ khác trên mặt đất, là một vật gì đó khá to bị tấm vải đen phủ lên.
“Cái đó là Tằng thúc đưa cho.
Hình như là…à, là một cái tủ.”
Tô Thất Thất đen mặt, “Đưa tủ làm gì?” Nếu đưa đàn là vì lần sau có cớ đàng hoàng để tới, vậy cái thứ này có liên quan gì chứ…
Nói tới đây vẻ mặt Nguyễn Lương Ngọc có vẻ rất bất mãn, “Ta đã nói không cần nhưng bọn họ cứ đưa vào.
Họ nói chỗ này nghèo kiết hủ lậu, ngay cả một cái tủ đựng quần áo cũng không có.
Thật là quá đáng! Tại sao họ lại có thể nói ra những lời như thế chứ?!”
Vô duyên vô cớ tặng đồ, tự nhiên là có mục đích rồi.
Tô Thất Thất không dám cam đoan Nguyễn Lương Ngọc thật sự không biết gì, nhưng cô đại khái cũng hiểu rồi, sau này có nhìn thấy trong nhà nhiều thêm một ít rau cải, trái cây…thì cũng dễ dàng tiếp nhận thôi.
Dù sao người nhận đồ cũng là Nguyễn Lương Ngọc, vì thế mấy chuyện khác tự hắn giải quyết đi, nàng cũng không có khả năng trở thành mục tiêu của những cô nương kia.
Tô Thất Thất buồn bực phát hiện, bây giờ Nguyễn Lương Ngọc vẫn rất say sưa ăn, vẻ mặt thật giống như ăn được món gì đó mỹ vị lắm.
“Ai nấu bát mì này?”
“Mập…” Nguyễn Lương Ngọc hàm hồ trả lời.
Tô Thất Thất không nghe rõ, “Hả?”
“Nàng ta rất mập…”
“Tên?” Cao gầy lùn mập gì đó, ở Tô gia Ngư thôn có rất nhiều người, quả thật là một câu trả lời đầy đủ đáp án.
Nguyễn Lương Ngọc suy nghĩ một hồi, ung dung nói, “Ta quên rồi.”
“Ngươi còn đang say sưa ăn đồ ăn người ta làm đấy!” Tô Thất Thất nghiêm túc nhắc nhở, huống chi, vẻ mặt hắn y hệt đang ăn món mỹ vị nhất đời.
Nghe được giọng nói không mấy thiện ý của Tô Thất Thất, Nguyễn Lương Ngọc tủi thân đẩy bát mì qua một bên, giận dỗi nói, “Vậy ta không ăn nữa.”
Không ăn nữa vậy ngươi dời tầm mắt qua chỗ khác đi!! Tô Thất Thất lạnh lùng nhìn hắn một lúc rồi mới bắt tay thu dọn đống đồ đạc bừa bộn trong nhà.
Đàn cổ khá chiếm diện tích, cái tủ này vẫn dùng được, có thể dúng nó đựng quần áo, còn có mấy bức tranh chữ này….chắc chỉ càng làm nổi bật vẻ thê lương của căn nhà thôi..
Tô Thất Thất trực tiếp ném nó vào trong góc.
Còn rau dưa ấy hả??
Tô Thất Thất nhóm lửa, đặt nồi lên bếp, tối nay giải quyết hết.
Nguyễn Lương Ngọc thật sự không động đến bát mì kia nữa.
Nhìn Tô Thất Thất bận bịu dọn dẹp, hắn nhàm chám ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt tò mò nhìn ngọn lửa trong bếp.
Nhớ lần đầu nhóm lửa, hắn cứ tưởng dễ dàng lắm, đơn giản là bỏ củi vào rồi lấy mồi lửa bỏ vào nữa là được.
Nhưng hắn đâu có ngờ, kết quả lại là một căn phòng dày đặc khói chứ..
“Nương tử…”
“Ta không phải nương tử của ngươi!” Tô Thất Thất nhặt mấy que cúi ném vào bếp, sau đó chọn lựa một ít rau tươi.
Nguyễn Lương Ngọc ăn bế môn canh [1], nhìn sắc mặt Tô Thất Thất trở nên âm trầm, hắn không hiểu rõ, im lặng ngồi qua một bên, cho rằng Tô Thất Thất tức giận là vì hắn ăn đồ ăn người khác làm.
Một người sống sờ sờ, còn là một người sống vô cùng xinh đẹp, Tô Thất Thất thật sự không thể nào xem hắn thành không khí, nàng chợt nghĩ đến lời nói của Tiết Cần Cần.
“Ngươi nói với người khác ngươi là biểu ca của ta?”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Lương Ngọc lại vô cùng oán hận, “Nàng không muốn, cũng không cho phép ta gọi nàng là nương tử…”
“Nguyễn Lương Ngọc, ta biết ngươi không bị mất trí nhớ, hơn nữa ta cũng không phải kẻ ngu, ta sẽ không bị khuôn mặt đẹp của ngươi làm mê muội.
Thế nên, ta hi vọng sau này ngươi đừng nói những lời đùa giỡn thế này! Chuyện gì cũng có chừng mực của nó!” Tô Thất Thất nghiêm túc nói.
Nàng đã nhẫn nại lâu lắm rồi, đã thế, Nguyễn Lương Ngọc còn liên tục gọi nàng là nương tử, nàng thật sự sắp chịu hết nổi rồi!
Huống chi, nàng thật sự không hi vọng có chút quan hệ nào với người này.
Nguyễn Lương Ngọc thấy rất bi thương, hắn mím môi, lớp lông mi dày cụp xuống, bàn tay liều mạng giày vò quần áo trên người.
Bộ y phục này là Tô Thất Thất cố ý đến cửa hàng mua cho hắn.
Lần đó, vì chuyện này mà Nguyễn Lương Ngọc còn vui vẻ suốt một thời gian rất dài.
“Ta..ta thật sự thích nàng.” Hắn hèn hèn nhát nhát nói, vẻ mặt bi thương nhìn Tô Thất Thất.
Hắn cứ tưởng rằng, ít nhất, Tô Thất Thất cũng phải có chút tình cảm với hắn.
Hơn nữa, tại sao khi đối mặt với hắn nàng còn có thể giữ được thanh tĩnh như thế??
Thích? Tô Thất Thất cong môi vẽ nên một nụ cười giễu cợt, “Ngươi nghĩ ta sẽ tin? Cho dù ta có tin đi nữa, ta cũng tuyệt đối không thích ngươi!”Giọng nói kiên định không chút nào chậm trễ vang lên.
Nguyễn Lương Ngọc vùi đầu không nói, ngón tay thon dài như ngọc đan vào nhau.
Cho dù nàng không thích ta, ta cũng không rời đi! Ta sẽ quấn lấy nàng, dây dưa nàng, đến lúc nào nàng chịu thích ta thì ta sẽ dừng lại.
Những chuyện này, Tô Thất Thất không biết.
Bầu không khí trầm mặc đè nén tức giận dần dần tốt lại.
Chẳng biết tuyết rơi lúc nào, bông tuyết nhỏ nhắn xuyên thấu qua khe hở lẻn vào nhà, tiếng bông tuyết rơi xuống sàn nhà vô cùng rõ ràng.
Tô Thất Thất cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Sau đó, cho đến khi làm xong cơm tối, hai người cũng không nói lời nào.
Tô Thất Thất là không biết nên nói chuyện gì còn Nguyễn Lương Ngọc lại thấy bị tổn thương nên tự đi vào trạng thái tự kiểm điểm.
Hắn cảm thấy, thái độ của Tô Thất Thất như thế đủ để chứng minh hắn chưa cố gắng đủ.
Lúc nãy, Nguyễn Lương Ngọc đã ăn hơn nửa bát mì, thế nhưng để tỏ lòng hắn thích cơm do Tô Thất Thất làm hơn nên vẫn có gắng ăn được một chén.
Thậm chí,