Trên điện thoại là hai tấm hình tự chụp của người phụ nữ.
Một tấm trong đó, người phụ nữ trợn trừng mắt lên, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt vô cảm, gương mặt phong tình ban đầu biến thành cứng nhắc, nhợt nhạt u ám; một tấm còn lại, người phụ nữ lè ra cái lưỡi đỏ tươi dài thòng lòng, mắt đăm đăm nhìn vào tấm gương, khóe miệng treo một nụ cười nhàn nhạt quỷ dị.
Thần thái của hai tấm ảnh hoàn toàn khác biệt.
Nhưng tấm nào so với tấm nấy càng kỳ quái kinh dị hơn.
Chỉ vừa nhìn một cái, toàn thân liền nổi cả da gà da vịt.
Chả trách Tần Tuyết bị dọa sợ đến như thế!
Tôi săm soi kỹ càng hai tấm hình một hồi, phát hiện tia hắc khí ban đầu lẩn quẩn trong mắt người phụ nữ dường như đã chứa âm khí nặng thêm vài phần.
Ngoài trừ điểm này ra, không còn phát hiện thêm điểm đáng ngờ nào nữa.
Tôi chăm chú nhìn tấm hình, lông mày nhíu chặt, vì sao người phụ nữ này lại chủ ý đến nhà và để lại hai tấm hình? Lẽ nào, hai tấm hình này ám chỉ điều gì? Hoặc là, chị ta muốn nhắn với chúng tôi điều gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không sáng tỏ thêm được đầu mối nào.
“Người phụ nữ này có bệnh à?”, Trương Soái mềm giọng dỗ dành Tần Tuyết một hồi, thấy Tần Tuyết trước sau bị dọa đến run lên bần bật, liền không thèm khách khí mà mắng một câu, “Bà mẹ nó, hãy đợi đó cho ông, chờ sau khi ông nắm đầu mày ra, xem ông dạy dỗ mày như thế nào?”
Tôi trầm tư một lát, rồi hỏi Trương Soái: “Cậu có thể tìm được người phụ nữ này không?”
Người phụ nữ này trước là đến tìm tôi cứu Tần Tuyết, sau lại đến nhà Tần Tuyết để lại hai tấm ảnh ý vị khó hiểu này, khẳng định còn có dụng ý khác.
Nếu có thể tìm ra chị ta, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Trương Soái đang tức bốc khói đầu, nghe tôi hỏi như thế, liền sảng khoái đáp ứng: “Tôi có một người bạn làm việc ở Ủy ban Thành phố, nhờ cậu ấy tra tìm một người trong hệ thống, hẳn là không thành vấn đề.”
“Được.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Lúc này, tôi đã điều tức thân thể khá hơn.
Tôi nhờ Trương Soái ôm đến gói đồ chứa tà vật và xương cốt hình nộm đào được từ trong nhà Tần Tuyết, cùng với Tần Tuyết đi lên phòng ngủ ở lầu một.
Sau khi bước vào phòng ngủ, tôi tự tay mở tấm vải đỏ bao bọc tà vật và xương cốt hình nộm, lấy tà vật ra, cẩn thận tỉ mỉ lắp vào khoảng trống trên bức tượng ngọc cao hơn nửa mét ở trong phòng.
Hai khối tượng ngọc vừa vặn khít với nhau, không một khe hở.
Tà vật đã bị tôi phong linh, khôi phục lại màu sắc vốn có của nó, từ xa nhìn lại, nguyên khối tượng ngọc điêu khắc nhìn giống như một người mẹ đang bồng con trên tay.
Tôi lẩm nhẩm niệm mấy câu Tỏa Linh Chú, khi cảm thấy âm khí trên pho tượng ngọc từng chút từng chút một suy yếu dần, cho đến lúc biến mất hoàn toàn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm nói với Tần Tuyết: “Hiện tại tôi đã khóa con rối kia vào bên trong pho tượng ngọc, không có Giải Linh Chú của tôi, người khác muốn phá giải cũng giải không được. Cô chỉ cần tìm một nơi bí mật và giấu kín pho tượng ngọc này đi, đến chừng nào chúng ta tìm được kẻ bố trí tà vật rồi hẵng tính tiếp.”
Tỏa Linh Chú, một loại Tam Thanh Mật Chú trong quyển “Thái Âm Phong Thủy Bí Lục”, chỉ riêng Lý gia sở hữu, bất kể thầy phong thủy nào khác cũng không thể phá giải được.
Về điểm này, tôi không hề lo lắng.
Vấn đề mà tôi bận tâm là làm thế nào mới có thể tìm ra kẻ bố trí tà vật.
“Được.”
Tần Tuyết gật gật đầu, ra lệnh Trương Soái di dời pho tượng ngọc, đồng thời chuyển luôn xương cốt của hình nộm giấu vào tủ bảo hiểm đặt trong gian mật thất ở trên lầu một.
“Má ơi, pho tượng ngọc này thì ra là có hình dạng như vậy...”, Trương Soái một bên di dời pho tượng, một bên cảm khái, “Tượng ngọc to như thế, chắc là đắt giá lắm?”
Đến khi Tần Tuyết trừng mắt nhìn cậu ta một phát, cậu ta mới im miệng không nói nữa.
Sau khi Trương Soái chuyển dời pho tượng ngọc vào căn mật thất xong xuôi, lúc quay lại cả người ướt đẫm mồ hôi, cậu ta vừa ngồi lau mồ hồi vừa tìm chủ đề bắt chuyện trêu đùa với Tần Tuyết, chủ ý muốn giúp Tần Tuyết thoải mái một chút.
Đột ngột biết được nguyên nhân cái chết của mẹ mình, chưa rõ phải đi tìm kẻ bố trí tà vật ở nơi nào, lại ló ra một người phụ nữ hành tung quỷ dị, tâm tình Tần Tuyết càng thêm nặng trĩu, bất kể Trương Soái trêu đùa với cô ấy thế nào, cô ấy đều mang một bộ dạng lo lắng đầy tâm sự.
Chính vào lúc không thu được hiệu quả như mong đợi, Trương Soái bất lực lắc đầu thở dài nhìn sang tôi, tôi đột nhiên phát hiện vằn gân đỏ trên mũi cậu ấy lại đậm thêm rất nhiều.
“Bùa hộ mệnh mà tôi đưa cho cậu đâu rồi?”, tôi hỏi Trương Soái.
Lá bùa