Điêu khắc? Phụ nữ?
Dịch Căn Kim nói không đầu không đuôi như vậy, là có ý gì?
Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi.
Trương Soái tính tình nóng nảy bộp chộp, liền quay người lại nắm lấy cổ áo Dịch Căn Kim, lắc lắc ông ta nôn nóng hỏi: “Lão có ý gì?”
“Cậu không cần hỏi nữa, có hỏi tôi cũng không nói.” Dịch Căn Kim bị cậu ta lắc tới lắc lui đến trợn tròn mắt, hất cằm chỉ vào tôi, hổn hển nói, “Tôi nể mặt tiểu huynh đệ này mới sẵn sàng tiết lộ một chút tin tức... Đây là tôi nợ ân tình của Lý gia, giờ xem như trả lại...”
Lằng nhằng một hồi, Dịch Căn Kim dường như không còn hơi sức để nói chuyện nữa, đột ngột đổ gục xuống quan tài.
Ba người chúng tôi đều sửng sốt: Lúc trước, tôi dùng việc loại bỏ nỗi đau đớn rút hồn gọt phách để làm điều kiện trao đổi, Tần Tuyết nguyện chi ra một triệu tệ, Dịch Căn Kim đều không chịu tiết lộ một nửa thông tin.
Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ nói mình mang họ Lý, vậy mà ông ta chịu mở lời?
Điều này quá nằm ngoài dự liệu rồi.
“Đệch mợ, không phải ban nãy lão cứng mồm lắm sao? Tại sao bây giờ đột nhiên nói ra? Hay lão lại muốn lừa gạt chúng tôi nữa hả?”, Trương Soái nới lỏng cổ áo của Dịch Căn Kim, hung hăng chửi bới.
“Á...”
Cậu ấy vừa buông Dịch Căn Kim ra, ông ta đột ngột kêu thảm một tiếng, cơ thể rung lên dữ dội, giống như bị gió thốc vào, cả người ưỡn lên cao, rồi rơi xuống đáy quan tài, sau đó cuộn mình thật chặt, tròng mắt trắng dã, toàn thân run lắc kịch liệt.
Trương Soái và Tần Tuyết giật thót, Trương Soái hoảng sợ lùi bước về sau, khẩn trương nói: “Tôi vừa rồi không có làm gì lão ta...”
“Ông ấy không hề nói dối cậu.” Tôi khẽ thở dài, “Kẻ nọ dùng tà thuật rút hồn gọt phách trên người ông ấy, lấy máu làm khế ước, chỉ cần ông ấy phản bội giao ước, sẽ hứng chịu cơn đau như rút gân lột da, đau đớn khôn cùng. Ông ấy vừa mới tiết lộ thông tin cho chúng ta, hiện tại lại đau đớn đến thế, chứng tỏ thông tin ông ấy đưa cho chúng ta chắc chắn là thật.”
Trương Soái và Tần Tuyết đều sững sờ: "Cái này..."
“Á...”
Dịch Căn Kim lại kêu gào thảm thiết.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên mặt, cánh tay và thân thể ông ta từ từ xuất hiện những đường gân mạch máu nổi lên, giống như những con giun sống đang ẩn nấp dưới da luồn lách trườn bò, uốn a uốn éo, tựa như muốn xuyên thủng da thoát ra ngoài.
Cả người Dịch Căn Kim giống như bị hàng ngàn con giun lúc nhúc quấn chặt lấy, cố liều mạng giãy giụa nhưng khó mà thoát ra được.
Kinh khủng. Nhìn mà sốc đến tận óc.
Tần Tuyết thét lên một tiếng, sợ hãi trốn sau lưng tôi, khăng khăng lấy tay bịt mắt, không dám nhìn thêm.
Đây chính là “tinh túy” của rút hồn gọt phách: Lấy nỗi thống khổ hồn phách, trói buộc cơn đau đớn huyết mạch, khiến cho nạn nhân sống không bằng chết!
Bị giày vò một lần, có thể giết chết một mạng người!
“Mau đưa tay cho tôi, tôi sẽ loại bỏ cơn đau rút hồn gọt phách cho ông!” Nhìn Dịch Căn Kim bị hành hạ thê thảm, tôi không đành lòng, liền hét to với Dịch Căn Kim.
Mặc dù ông ấy có lỗi, nhưng vì tiết lộ tin tức cho chúng tôi mà hứng chịu trừng phạt, giờ xem như tôi phá lệ giúp ông ấy một lần vậy.
Tôi trước giờ chưa từng nợ ân tình người khác, đây là nguyên tắc làm việc của tôi!
“Không, không cần…” Lúc này, trên mặt Dịch Căn Kim nổi rất nhiều “gân máu”, giống như trương phình muốn vỡ nát cả mặt, nhưng ông ta vẫn nghiến răng lắc đầu từ chối, “Tiểu huynh đệ, cảm, cảm ơn lòng tốt của cậu. Tôi đã phản bội hắn, đây là sự trừng phạt tôi đáng nhận!"
"Ông hà tất phải chịu khổ như vậy?"
"Là do tôi làm trái giao ước trước, là lỗi của tôi..."
"Ông thật sự quá cố chấp rồi."
"Tiểu huynh đệ, tôi, tôi cũng muốn khuyên cậu hãy từ bỏ đi.”
"Vì sao?"
"Vì cậu, cậu chọc không nổi hắn đâu...”
.......
Tôi bất lực nhìn Dịch Căn Kim.
Cơ thể của ông ấy đã biến dạng nghiêm trọng vì cơn đau dữ dội, nhưng ông ấy sống chết không chịu để tôi giúp ông ấy giảm bớt nỗi đau mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi.
"Đi thôi."
Tôi lắc đầu, quay lưng bước ra ngoài cổng.
Trương Soái và Tần Tuyết cũng theo tôi ra khỏi cửa.
Trông sắc mặt hai người đều rất khó coi, Tần Tuyết vẫn còn hơi run rẩy, hiển nhiên bọn họ đều bị cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi dọa sợ phát khiếp.
Sau khi lên xe, ba chúng tôi không một ai mở miệng nói chuyện.
Sắc trời bên ngoài lúc này đã hoàn toàn tối đen, Trương Soái lơ đễnh lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Tuyết từ kính chiếu hậu.
Vẻ mặt Tần Tuyết ngưng trọng, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn trộm sang tôi.
“Chuyện gì vậy?"
Cuối cùng tôi không nhịn được hỏi.
“Đại sư, thầy, thầy sẽ không phải không lo cho tôi nữa chứ?” Tần Tuyết căng thẳng nhìn tôi chăm chú, như thể miệng của tôi có khả năng nhả ra một quả bom phát nổ.
Biểu hiện thận trọng dè dặt của cô ấy thật khiến người khác thương cảm.
Tôi sững sờ một lúc, sau đó chợt hiểu ra.
Cảnh tượng vừa nãy thực sự quá kinh khủng, Tần Tuyết lo lắng tôi e dè chùn bước, thẳng thừng quẳng chuyện của cô ấy qua một bên không thèm quản nữa!
Tôi mỉm cười với cô ấy, xoa dịu nói: "Cô yên tâm! Lý Chính Nhất tôi, một khi đã tiếp nhận vấn đề, tuyệt đối không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc không quản!”
“Đại sư, thầy thật tốt!"
Tần Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ căng thẳng trên mặt lập tức biến mất, phấn khởi xoay người sang tôi, vòng tay ôm tôi.
Rất mềm mại.
Rất thoải mái.
Tràn ngập hương thơm.
Cơ thể tôi cứng đờ.
Hồi trước tôi ở bên ông nội lâu ngày thành quen, cuộc sống đơn điệu một màu, cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào, nên đối với những cái ôm đột ngột như vậy của Tần Tuyết, tôi thực tình không quen lắm.
Khụ khụ khụ ...
Trương Soái ở phía trước đột nhiên ho mạnh dữ dội.
Cậu ta không dám nói Tần Tuyết, đành quay đầu lại hung dữ trừng tôi một phát.
Tôi trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn cậu.
Tần Tuyết muốn ôm tôi, tôi cũng bó tay thôi.
Mặt của Trương Soái phút chốc tối sầm lại ...
"Đại sư, thầy có cảm thấy..." Nhìn phản ứng của Trương Soái, Tần Tuyết cũng nhận ra vừa rồi có điều gì đó không ổn khi ôm tôi, gấp gáp chuyển chủ đề với vẻ mặt đỏ bừng, "Dịch Căn Kim mà chúng ta vừa nhìn thấy, lúc ông ta còn chưa đáng sợ như thế, và dáng vẻ hiện tại của ông ta có phải rất quen mắt?”
Tôi sửng sốt.
Sau đó, mắt tôi