*Dịch giả: Vấn Tâm Bất Hối
Trương Soái mặt mày kinh hoảng lao vào cửa tiệm của tôi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ vô tư lự thường ngày.
Tôi rót cho cậu ấy một ly nước, bảo cậu ấy ngồi xuống uống ngụm nước trước đã, đợi bình tĩnh lại rồi hẵng từ từ kể cho tôi nghe chuyện bị phụ nữ đeo bám rốt cuộc là như thế nào.
Ừng ực ừng ực...
Trương Soái một hơi liền uống sạch sành sanh ly nước, đập mạnh cái ly lên bàn “cốp” một phát, quệt tay chùi miệng qua loa, rồi khủng hoảng nói với tôi: “Đại sư, cô ả kia, chính là ký thân linh đeo bám trên người Lưu Quốc Lương lúc trước, cô ả, cô ả bây giờ chuyển sang tôi rồi.”
Xem ra, Trương Soái phát hiện ra chuyện ký thân linh nhập vào người cậu ấy rồi.
Đây là điều khó tránh khỏi.
"Cậu đã quên mấy điều tôi căn dặn cậu thực hiện rồi phải không?”
Tôi trừng mắt nhìn Trương Soái và hỏi.
Trương Soái bây giờ có quầng thâm dưới mắt, đôi mắt thất thần, tinh thần uể oải, cả người gầy đi hẳn một vòng, tựa như một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã.
Điều này so với những gì tôi dự tính nghiêm trọng hơn rất nhiều, chuyện ập đến cũng rất nhanh.
Vì vậy, tôi bắt buộc phải nắm rõ tình hình.
Sắc mặt Trương Soái ủ rũ, ảo não nói: “Mấy ngày đầu tôi vẫn còn nhớ rõ, đều làm y lời cậu nói. Nhưng mới vài hôm trước, tôi bận bịu công việc quá trễ, quên mất việc gọi tên mình ba lần trước khi đi ngủ......”
Sự việc này không khác mấy so với tôi dự đoán.
Biện pháp tôi chỉ cho Trương Soái, chính là nâng cao nhận thức bản thân, để bảy phách của cậu ấy lúc nào cũng trong trạng thái tỉnh táo, nhằm ngăn ngừa sự tấn công của ký thân linh.
Mấy ngày nay Trương Soái quên mất không thực hiện, ký thân linh liền lợi dụng cơ hội chiếm lấy sơ hở.
“Còn gì nữa không?"
Tôi tiếp tục hỏi.
Trương Soái nhìn tôi có chút lảng tránh: "Còn, còn gì nữa đâu?"
“Quầng thâm mắt của cậu sắp sánh ngang với quốc bảo (1) rồi, còn định giấu giếm tôi hay sao?” Nhìn thấy Trương Soái đến bây giờ vẫn muốn ém nhẹm nội tình, tôi không hề khách khí hỏi.
(1) Gấu trúc - Quốc bảo Trung Quốc.
Trương Soái ngẩng đầu nhìn tôi: "Rõ ràng như vậy sao?"
“Ừ.”
Tôi gật đầu: "Rất rõ ràng."
Trương Soái mặt mày đỏ bừng, vò đầu bứt bứt mái tóc rối bù xù, xấu hổ nói: "Đại sư, chuyện đó... trong mơ, thật sự là không khống chế được... thật sự không thể trách tôi mà!”
Cũng không hoàn toàn là lỗi của Trương Soái.
Tuy nhiên, cậu ấy phải gánh chịu hậu quả thôi.
“Nếu như ban đầu tinh thần cậu kiên định hơn, thì sẽ không biến thành bộ dạng này.” Tôi nhàn nhạt nói: “Sau khi tẩm bổ cho cô ta mấy ngày, cô ta gần đây càng ngày càng mãnh liệt hơn rồi phải không? Cậu cũng vì “ăn” hết nổi rồi mới tới tìm tôi chứ gì?”
Trương Soái bất ngờ mở to mắt.
Xem ra, tôi nói trúng rồi.
Cậu ấy vò vò đầu, phun ra một ngụm nước bọt: “Đại sư, cậu làm người rất thành thật, chỉ có điều nói chuyện thẳng thắn quá mức, mồm miệng cay nghiệt. Đều là đàn ông con trai với nhau , tốt xấu gì cũng để cho tôi chút mặt mũi chứ.”
"Còn muốn giữ thể diện, cái mạng của cậu sẽ không còn!”
Tôi bất lực thở dài một tiếng: “Cũng may là cậu kịp thời đến tìm tôi, nếu để muộn thêm ba ngày sau, ngay cả Đại Lạc Thần Tiên cũng không cứu được cậu!"
Nghe lời tôi nói có vẻ nghiêm trọng, bàn tay đang vò đầu bứt tóc của Trương Soái đột nhiên dừng lại, cậu ấy há hốc miệng nhìn tôi, khóc không ra nước mắt: “Đại sư, cậu, cậu cứu tôi với... cô ả, cô ả đây là đang muốn đòi mạng tôi mà, một đêm bảy tám lần, cho dù tôi mình đồng da sắt cũng sắp phế mất thôi! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tôi khẳng định sẽ kiệt sức mà chết!”
Bây giờ tôi đã hiểu rõ sự tình, cậu ấy đã huỵch toẹt không che đậy giấu giếm nữa rồi, mọi chuyện đều nói ra hết.
Tôi chắc chắn sẽ cứu Trương Soái.
Nể tình phần đối xử hết lòng trượng nghĩa với Tần Tuyết, tôi nhất định phải cứu cậu ấy.
“Ngoài vấn đề này ra, còn chuyện gì nữa không?” Tôi tiếp tục hỏi, vì sợ rằng Trương Soái sẽ bỏ qua bất cứ thông tin nào không đáng sót.
Trương Soái lập tức lắc đầu: “Thật sự hết rồi!”
Tôi gật đầu.
Bây giờ ký thân linh không chỉ đeo bám Trương Soái, mà còn lợi dụng chuyện “phòng the” để hấp thụ dương khí trong người cậu ấy, tình hình của cậu ấy so với Lưu Quốc Lương lúc trước nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nếu còn không ra tay cứu, trước khi Trương Soái tan biến thì bị phế là cái chắc.
“Đại sư, cậu đồng ý cứu tôi rồi sao?”
Trương Soái mừng quýnh hỏi.
Tôi gật đầu, từ trong hộc bàn lấy ra một ống tre đưa cho Trương Soái: “Nào, rút một quẻ.”
“Vừa bắt đầu liền thu phí?” Trương Soái trưng ra bộ mặt cực kỳ đau khổ, “Đại sư, tôi tưởng rằng chúng ta đã là bằng hữu rồi, giữa bằng hữu với nhau đừng bàn chuyện tiền nong có được không?”
Khá lắm!
Sắp chết đến nơi rồi, vẫn còn tâm trạng cò kè giá cả với tôi.
“Mau rút ra.” Tôi lắc lắc ống tre, “Đừng nói nhảm!”
Nhờ có 58 tệ mới cầm cự được một tuần, bây giờ trong túi của tôi chỉ thừa lại mấy đồng tiền lẻ, còn không thu phí chắc tôi chết đói luôn quá.
Có điều, chuyện mất mặt này không thể nói với Trương Soái được.
Tôi có lòng tự trọng của mình.
Trương Soái không hề cam tâm tình nguyện rút từ trong ống mười que tre ra được một que.
Trên que ghi: Chín vạn chín nghìn chín.